Kim Thơ nghĩ sau chuyện tối hôm qua hẳn Lê Giang Lâm sẽ không còn thiện cảm đối với cô, dù sao thì một pha khủng bố bất ngờ đêm qua thật sự là cực kỳ vô duyên. Bất quá tính tình Lê Giang Lâm dù có nghiêm túc cổ hủ và một chút kiêu ngạo, nhưng không ngờ tới là anh ta lại chịu làm bữa sáng cho cô, còn rất chu đáo làm đến hai phần.
Sau khi ăn một bát cháo bụng Kim Thơ thấy ấm và dễ chịu hơn, trong đầu cô lại có thêm hy vọng có thể nhờ Lê Giang Lâm giúp đỡ trong việc mời Erik Lưu.
Sau khi ăn xong, Kim Thơ ngồi xếp bằng trên ghế sofa trong phòng khách, cô mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Lê Giang Lâm.
[Cảm ơn vì bữa sáng, tôi ăn hết rồi, rất ngon.】
Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình trong khoảng năm phút để chờ câu trả lời, cuối cùng Lê Giang Lâm cũng nhắn lại.
[Đã hai giờ chiều rồi em mới dậy à?】
Kim Thơ, “...” Tại sao lúc nào anh cũng làm tôi cụt hứng hết vậy?
Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại sau đó trong đầu hiện ra khuôn mặt nghiêm nghị của ông cụ non nhà mình, đột nhiên không biết vì sao cô khẩn trương gõ một lời giải thích vào ô tin nhắn nhầm giải thích với Lê Giang Lâm lý do vì sao mình dậy muộn.
“Tối hôm qua tôi bị mất ngủ.” Soạn tin xong, cảm thấy câu nói này kết hợp với chuyện xảy ra tối hôm qua có chút không thích hợp nên Kim Thơ đã xóa hết, suy nghĩ một lúc cuối cùng gửi một tin nhắn đi.
[Hôm qua tôi đã ngủ muộn vì nghịch điện thoại quá khuya.]
Lê Giang Lâm: [Về sau, trước khi đi ngủ ít chơi điện thoại lại đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe. 】
Anh ta thực sự không biết tại sao đêm qua vì sao mình thức khuya à?
Kim Thơ: [Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nghe anh không thức khuya nữa. 】
Lê Giang Lâm nhìn vào màn hình điện thoại trong vô thức nhếch miệng cười nghĩ thầm, “Em ngoan vậy sao?” Nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không nhắn tin gửi cho Kim Thơ.
Sau khi nhắn vài câu vụn vặt với Lê Giang Lâm, Kim Thơ thoát ra khỏi trang trò chuyện, cô bấm vào trang cá nhân của mình trên Facebook, đột nhiên Kim Thơ sửng sốt phát hiện có chín trăm chín mươi chín like và hơn hai trăm comment trong khu bình luận dành cho bức ảnh mà cô vừa mới đăng chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Kim Thơ thấy hơi bối rối. Cô không có nhiều bạn trên Facebook và chưa bao giờ có bức ảnh nào nhận được nhiều like và comment đến như vậy trong vòng chưa đầy một giờ.
Kim Thơ thử nhấp vào xem.
Một số người là người mà cô quen biết ở công ty và họ không biết về cuộc hôn nhân của cô với Lê Giang Lâm. Nếu như họ hiểu lầm cô đang sống cùng bạn trai thì cũng là điều hợp lý, không những vậy họ còn comment yêu cầu cô gửi ảnh bạn trai cho mọi người thấy mặt. Ngoài ra còn có rất nhiều bình luận là những người bạn trong nhóm của Lê Giang Lâm đã từng trò chuyện với Kim Thơ trong lần gặp nhau ở quán bar Single Men.
Đầu tiên là comment của Trần Cảnh chủ quán bar Single Men, dường như anh ta rất háo hức.
Trần Cảnh: [Tôi nghe nói có người nấu ăn cho vợ nên ngoi lên xem.】
Hạ Anh Quân: [Đừng phá hủy quan hệ tốt đẹp của vợ chồng nhà người ta.】
Erik Lưu: 【Có mặt.】
Trợ lý Lưu nhịn không được cũng góp vui: 【Chủ tịch thực sự rất tốt, không ngờ còn biết nấu ăn.】Comment này vừa xuất hiện ba giây sau đó bị xóa, mà người xoá chính là người đã đăng comment đó.
Nhã Lan:【Ai là người đàn ông tuyệt vời đến mức có thể nấu ăn cho chị vậy? Mau cho một cái ảnh đê.】
Kim Thơ cẩn thận tìm kiếm trong khu vực tin nhắn một lúc, nhưng thất vọng vì thấy comment của Erik Lưu chỉ vỏn vẹn có một lần. Không biết có phải do cô xui xẻo hay không nhưng những người bạn khác của Lê Giang Lâm có vẻ rất giỏi nói chuyện hơn so với Erik Lưu, anh ta dường như có tính cách rất giống Lê Giang Lâm về phương diện kiệm lời.
Đang suy nghĩ miên man điện thoại di động của Kim Thơ đột nhiên rung lên, cô nhận được một tin nhắn khác là Triệu Hoàng gửi tới.
Triệu Hoàng: [Thức dậy chưa?】
Kim Thơ sửng sờ, “Thức dậy?”
Cái quái gì đang diễn ra vậy, sao giám đốc lại gửi tin nhắn hỏi cô thức dậy chưa? Chẳng lẽ Lê Giang Lâm đã trực tiếp điện thoại cho giám đốc Triệu để xin cho cô nghỉ, nếu là vậy liệu anh ta có nói ra thân phận của cô với Triệu Hoàng hay không?
Rất có khả năng vì chính Lê Giang Lâm đã nói anh dùng điện thoại để xin nghỉ phép một ngày cho Kim Thơ. Tất nhiên giám đốc Triệu chỉ nhìn số điện thoại đã biết đó là của ai gọi đến.
Kim Thơ bấm vào hộp thư trong điện thoại của mình, cô thấy có tin nhắn do mình gửi đi vào lúc tám giờ sáng nay, nhưng tám giờ sáng cô còn chưa ngủ dậy cơ mà?
Nội dung tin nhắn là thế này.
Kim Thơ:【Xin chào. 】
Triệu Hoàng: 【? ]
[Tôi không phải Trish Phạm, tôi là người yêu của cô ấy. Tối qua cô ấy quá mệt nên không thức dậy nổi để đi làm, tôi thay cô ấy xin nghỉ một ngày. ]
Triệu Hoàng: [Được rồi.】
Đầu óc Kim Thơ như muốn nổ tung khi đọc xong tin nhắn trong hộp thư điện thoại.
Cái quỷ gì vậy trời? Tôi làm gì tối qua mà mệt đến nỗi không thể đi làm được hả? Còn cái vụ người yêu là sao?
Tâm trạng Kim Thơ lúc này như muốn bốc khói mặt mày tối sầm sau khi đọc xong quy trình xin nghỉ việc của mình do Lê Giang Lâm dùng chính điện thoại của cô gửi đến giám đốc Triệu.
Thì ra anh ta không dùng điện thoại của anh ta mà lấy điện thoại của Kim Thơ để gửi tin nhắn.
Lê Giang Lâm, anh đang trả thù tôi có phải không?
Bất cứ ai xin nghỉ phép sẽ trực tiếp gọi cho cấp trên để nói rằng họ không được khoẻ hay một lý do hợp lý nào đó, chứ có ai lại nhờ người yêu nhắn cho cấp trên rồi nói vì đêm qua cô ấy mệt mỏi quá nên sáng nay chưa thể đi làm. Có biết nói như vậy rất dễ gây hiểu lầm hay không? Người ta sẽ nghĩ tôi là một cô gái phóng túng không biết kiềm chế bản thân.
Làm sao có thể gặp mặt sếp mà không xấu hổ đây?
Lê Giang Lâm, anh còn nhân tính hay không?