Dịu Dàng Bên Em

Chương 4: Tôi sẽ đợi em trong xe




Ngay sau khi Kim Thơ đi đến chỗ Mộc Thu đang ngồi, trong sắc mặt cô không được tốt Mộc thu cắt tiếng hỏi:

“Cậu đang tán gẫu với ai mà mặt nhăn mày nhó như vậy?”

Kim Thơ rất thẳng thắn nói: “Lê Giang Lâm muốn tôi cùng đi với anh ta về nhà.”

Đôi mắt Mộc Thu sáng lên giống như viên bi vừa được lau bóng loáng, cô vội vàng đứng lên nắm lấy tay Kim Thơ.

“Vậy cậu đi với anh ta đi, tôi có thể tự bắt taxi về nhà.”

Kim Thơ, “Cậu nói đùa gì vậy, sao có thể để cậu bắt taxi về, muộn như vậy rồi còn gì, tôi sẽ đưa cậu về.”

Mộc Thu vô cùng cảm động trước tấm lòng của người bạn thân, nhưng lúc nãy cô vừa nghe Kim Thơ nói về mối quan hệ của cô ấy với Lê Giang Lâm dường như không được tốt, nên Mộc Thu quyết định sẽ không làm mọi thứ tồi tệ hơn mà cố gắng tạo cơ hội cho cặp đôi này có giây phút gần gũi bên nhau để thiếp lặp thêm tình cảm.

“Thơ Thơ, Lê Giang Lâm đã vì cậu mà đến tham dự bữa tiệc từ thiện ngay khi anh ta vừa bước xuống máy bay, và đương nhiên người tổ chức không biết rằng anh ta sẽ đến. Tôi nghĩ là do anh ta đã đi công tác xa nhà đương nhiên rất nhớ vợ nên khi vừa trở về đã đến đây tìm cậu, xem ra anh ta không thể chờ đợi để được gặp cậu ngay lúc này.”

Kim Thơ thờ ơ như không nghe thấy: “Đừng nói chuyện khó tin như vậy, dù thế cũng không thể để cậu về một mình được, tôi đã nói với anh ta là tôi có tài xế đến đón rồi, chúng ta mau đi thôi. ”

Mộc Thu dùng dằng kéo tay Kim Thơ: “ Tài xế làm sao mà đem ra so sánh với chồng được hả? Cậu có biết chồng cậu nổi tiếng đến mức nào hay không? Có bao nhiêu người muốn ngồi cùng xe, ngủ cùng giường với anh ta, cái quan trọng hơn hết là được cưới anh ta làm chồng.”

Mộc Thu dừng một lúc rồi vỗ vai Kim Thơ, cô hất cằm về phía Hà My đang đứng bên kia bàn rượu, “Thơ Thơ, cậu nhìn xem, Hà My bên kia kìa, cô ta đang bày ra một dạng tiểu thư đài cát như đóa sen trắng tinh thiết trước mặt Lê Giang Lâm, đôi mắt của cô ta đang dán hết lên người chồng cậu, còn hận không thể nhào tới ôm chầm lấy anh ta cho thỏa lòng thỏa dạ nữa kìa.”

Kim Thơ nhìn theo ánh mắt của Mộc Thu.

Nhìn thấy Hà My bên kia đã thấy ngứa mắt, cô không nhìn tiếp nữa mà quay sang hướng Lê Giang Lâm đang đứng nói chuyện cùng Hạ Anh Quân.

Trước kia, Lê Giang Lâm và Hạ Anh Quân thường đi chơi cùng nhau, họ là bạn rất thân, từ khi cả hai bước vào thương trường thì thời gian gặp mặt hội hè cũng không nhiều.

Bên kia, không biết Lê Giang Lâm đang nói gì mà Hạ Anh Quân nghiêng đầu liếc nhìn Kim Thơ một cái, trong mắt không biết là đang nghĩ gì, cái nhìn chỉ vài giây liền quay đi, anh ta cầm ly rượu chạm vào ly của Lê Giang Lâm.

Lê Giang Lâm ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly, anh đặt ly lên bàn rồi quay đầu nhìn lướt qua chỗ vợ mình đang đứng, sau đó cất giọng nói với Hạ Anh Quân:

“Hôm khác nói chuyện đi.”

Hạ Anh Quân nhướng mày như trêu chọc mà nhìn anh. Lê Giang Lâm phớt lờ ánh mắt của anh ta, mắt anh lại nhìn về phía Kim Thơ.

Ngay lúc này, một làng gió nhẹ thổi qua không chút lưu tình làm rối đi mái tóc dài của thiếu nữ xinh đẹp. Hôm nay Kim Thơ mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát người, đường cong cơ thể thấp thoáng vô cùng duyên dáng. Lê Giang Lâm tiến lại gần chỗ Kim Thơ, anh đưa tay về phía cô với một nụ cười ngọt ngào.

“Cứ tưởng em đã về nhà, thì ra là còn ở lại đây, là đợi anh cùng về sao?”

Giọng điệu của anh nghe rất dịu dàng, nhưng Kim Thơ lại không hề để vào tai mình, thậm chí cô còn không nhìn anh mà nhìn về phía Mộc Thu.

Bên kia Hà My đột nhiên bước nhanh tới, cô mỉm cười với Lê Giang Lâm.

“Thật trùng hợp, không ngờ anh cũng đến đây.”

Kim Thơ xoay người nhanh chóng bước qua, cô đứng chắn ở giữa Lê Giang Lâm và Hà My, cố ý không cho Hà My đứng gần Lê Giang Lâm, không phải vì ghen mà vì Kim Thơ không muốn để Hà My nhân cơ hội này làm cho giới báo chí chú ý rồi tiện tay chụp vài tấm hình thị phi giữa Hà My và Lê Giang Lâm. Còn có thể gây ra hiểu lầm rằng cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn WOsan vợ chính thức của Lê Giang Lâm.

Kim Thơ lịch sự nói: “Thật xin lỗi, đã đến lúc chúng tôi phải về rồi, chồng tôi vừa đi một chuyến công tác dài nên cần phải nghỉ ngơi.”

Hà My nghe thấy Kim Thơ trực tiếp gọi Lê Giang Lâm là chồng, mặt cô như bị đóng băng mà cứng đờ, cô biết quan hệ giữa Kim Thơ và Lê Giang Lâm chỉ là hình thức bên ngoài, có thể nói hôn nhân thương mại thì làm gì có tình yêu, mà trước đó chính Kim Thơ cũng phản đối cuộc hôn nhân này khiến cô và ba mình cãi nhau một trận không nhỏ. Nhưng hiện tại cảm giác dường như chị ta đang cho mình cái quyền làm vợ, làm một người vợ đúng nghĩa của Lê Giang Lâm thì phải.

Hà My thu tay lại rồi thu luôn nụ cười của mình, chậm rãi nói: “Cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là thấy anh rể nên muốn đến chào hỏi một tiếng.”

“Đã gọi một tiếng anh rễ thì hãy cư xử cho phải phép.” Kim Thơ lời nói dịu nhẹ nhưng không kém phần lạnh lùng, làm cho Lê Giang Lâm đứng bên cạnh cũng khá bất ngờ, miệng anh nhếch lên.

“Tôi có khi nào cư xử không phải phép chứ? Anh rể vẫn chưa nói câu nào nhưng chị lại chen ngang, chị mới là người không biết cách cư xử.” Hà My giọng điệu gay gắt.

Xung quanh liền có rất nhiều người chú ý đến họ, Kim Thơ vẫn tự tin mỉm cười dưới ánh mắt tò mò của đám đông. Cô chắc chắn rằng Lê Giang Lâm cũng sẽ phối hợp diễn để không làm cô mất mặt. Hầu hết những người có mặt hôm nay đều đến từ giới kinh doanh và truyền thông. Nếu cô có thể nói vài lời dịu dàng với chồng mình, chắc chắn họ sẽ biết cô là vợ của anh ta và nghĩ hai người đã có một cuộc hôn nhân tốt đẹp chung sống rất hòa thuận. Nhưng Kim Thơ lại không muốn gây chú ý.

Cô khẽ nhướng mày và liếc nhìn Lê Giang Lâm đang đứng bên cạnh như muốn anh ta tiếp lời nói một câu bênh vực mình. Như hiểu ý, Lê Giang Lâm vòng tay qua ôm eo cô vợ xinh đẹp, rất tự nhiên mà kéo Kim Thơ sát lại mình hơn rồi mỉm miệng cười tươi nói với Hà My.

“Anh cũng vui khi gặp em ở đây.” Anh quay sang nhìn Kim Thơ, bàn tay ôm cô càng thêm siết chặt rồi kề má nói nhỏ vào tai cô:

“Đừng để tôi nghĩ là em đang ghen nhé, không đáng đâu vì tôi không thích kiểu người như cô ta.”

Lê Giang Lâm thoả mãn trong khiêu khích mà nhìn Kim Thơ, cô khó chịu liếc mắt nhìn lại anh, bàn tay của cô đột nhiên đáp trả mà vòng qua eo ôm lại anh, rồi thuận tay nhéo một cái thật mạnh làm Lê Giang Lâm đau điến.

Là một tổng giám đốc mặt lạnh kiêu ngạo, chỉ một cái nhéo của vợ thì có xá gì, cho nên nụ cười trên môi Lê Giang Lâm càng sâu thêm chứ không hề giảm đi, và cũng không có phản ứng gì cho thấy mình đang rất đau.

Anh nâng tay vỗ vỗ bàn tay đang cố nhéo mình của vợ, điềm nhiên kề sát vào má Kim Thơ nhìn như muốn hôn mà nói:

“Nếu em còn làm như vậy anh sẽ đi nói chuyện với ba em, thay vì giúp đỡ thì anh sẽ sáp nhập, lúc đó sẽ không còn cái tên WOsan trên thị trường kinh doanh nữa.”

Bàn tay Kim Thơ buông lỏng rồi rơi xuống ngay khi anh ta nói xong, nụ cười tươi trên gương mặt và vẻ bề ngoài mạnh mẽ của Kim Thơ không còn giữ được nữa, cô rủ mắt, giọng nói thoát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt.

“Vậy em sẽ không làm phiền anh với Hà My nói chuyện, em về trước.”

Cô quay người lại rời khỏi cái ôm của Lê Giang Lâm, hít một hơi thật sâu, giày cao gót uyển chuyển bước đi trên mặt đất. Mọi người chăm chú nhìn theo, không ai có thể biết được trong lòng cô lúc này có bao nhiêu khó chịu và thất vọng về bản thân, từ trước đến nay cô chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực như lúc này, cô không thể để WOsan biến mất trên thị trường kinh doanh, không thể để tâm quyết cả đời của ông nội cô như hạt tuyết cuối mùa tan chảy rồi biến mất không một dấu vết. Vì thế cô chỉ đành im hơi lặng tiếng mà bỏ đi trước khi bản thân không thể tự kiềm chế được nữa.

“Sao thế, cô ta là ai vậy?”

Những lời xì xầm bỏ lại phía sau, Kim Thơ vẫn tiếp tục bước đi về phía cổng chính để rời khỏi buổi tiệc. Trong khi đó Lê Giang Lâm vẫn đứng nói vài câu với Hà My.

Kim Thơ mím môi, không thể kiềm chế được tiếng cười chua xót từ nội tâm của mình. Mặc dù cô không thể nghe thấy Lê Giang Lâm nói gì nhưng từ cái nhìn của Hà My làm cho cô nghĩ rằng cô ta đang nói xấu mình với Lê Giang Lâm.

Khi Kim Thơ đi ra đến cổng thì phát hiện Lê Giang Lâm đã đi sau lưng cô từ lúc nào, anh cố tình bước nhanh hơn lướt ngang qua trước mặt cô, Lê Giang Lâm nghiêng đầu nhướng mi nói nhỏ vào tai Kim Thơ.

“Tôi sẽ đợi em trong xe.”

Sau đó, anh ta tiếp tục sải bước ung dung đi ra ngoài.