Dịu Dàng Bên Em

Chương 116: Có lẽ em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.




Khi tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên vào ngày hôm sau, Kim Thơ vẫn đang nằm trong vòng tay Lê Giang Lâm, mệt mỏi đến mức cô không thể mở mắt. Lê Giang Lâm đang định đứng dậy lấy điện thoại để tắt báo thức thì một luồng khí lạnh xâm nhập vào chăn bông làm Kim Thơ ớn lạnh, cô mở nửa mắt nhận ra người bên cạnh sắp rời đi, đột nhiên cô đưa tay ôm eo anh lại nói bằng giọng chưa tỉnh ngủ.

“Đừng mà.”

Tối hôm qua trong lúc ân ái, Lê Giang Lâm đã nghe hai chữ này vô số lần, anh mỉm cười cúi đầu xuống vừa vận cô vợ bé nhỏ liền gục đầu vào ngực mình, cứ tưởng cô vẫn còn đang ngủ mà nói mê. Lê Giang Lâm đỡ đầu Kim Thơ để nằm lên gối sau đó từ từ ngồi dậy. Kim Thơ khẽ cau mày, “Không muốn.”

Lê Giang Lâm biết Kim Thơ đã tỉnh ngủ, anh đưa tay véo véo má cô, “Không muốn cái gì?”

Kim Thơ co người vùi nửa khuôn mặt vào trong cánh tay anh, giọng nói nhỏ nhẹ, “Đừng đứng dậy, em còn muốn ngủ.”

Lê Giang Lâm bật cười, không ngờ vợ anh lại đáng yêu như vậy, lúc trước sống chết điều nói muốn suy nghĩ kỹ về mối quan hệ của hai người, nhưng chỉ sau có một đêm đã chủ động giữ lấy anh, còn nói ra những lời dụ dỗ không muốn chồng rời khỏi giường. Lúc này đồng hồ báo thức trong điện thoại đã dừng, nhưng sau ít phút nó lại tiếp tục đổ chuông trở lại. Lê Giang Lâm liếc nhìn điện thoại sau đó quay sang nhìn chằm chằm vào những dấu vết hồng tím dày đặc trên xương quai xanh của cô vợ trẻ, miệng anh nở nụ cười yêu thương rồi vòng tay qua ôm lấy Kim Thơ vào ngực, cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Anh nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, “Thật là không chịu nổi em luôn?”

Kim Thơ mở mắt nhìn anh không rời, cô mím môi không nói gì. Cơ thể bị anh lột trần trụi đêm qua vẫn như thế trong chăn bông, Lê Giang Lâm cố ý khống chế bản thân không suy nghĩ nhiều lại nằm yên cùng vợ ngủ thêm một giấc. Trong lúc này, báo thức trong điện thoại lại vang lên, Kim Thơ gần như tỉnh ngủ nhưng lại không muốn mở mắt. Chăn bông thật ấm, thân thể chồng cũng thật ấm, cô không muốn anh rời khỏi chăn bông rời khỏi cô. Có thể là do cô quá lưu luyến anh, hoặc là nói cô đã quen dựa dẫm vào anh từ lúc nào mà không hề hay biết, nhưng trước khi đi đến bước cuối cùng này Kim Thơ cảm thấy mình không còn lý do gì để từ chối hay trốn tránh anh. Cảm giác làm chuyện thân mật vừa xa lạ vừa mới mẻ với người mà cô tin tưởng yêu thương làm cô có chút chưa thích ứng kịp, nhưng thà rằng như thế chứ không bao giờ cô muốn bỏ lỡ tình yêu của anh.

Lúc này Lê Giang Lâm nghiên người ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên vai cô, một lúc sau anh đột nhiên vén chăn lên, Kim Thơ giật mình ôm lấy cánh tay anh rồi né sang một bên, “Giang Lâm, em muốn ngủ.”

Lê Giang Lâm biết cô vợ bé nhỏ của mình đang nghĩ gì, anh mỉm cười lắc đầu, lại nhìn thấy những dấu vết trên người Kim Thơ, anh biết tối hôm qua mình đã không thể nhẹ nhàng với vợ mà làm cô đau. Lê Giang Lâm yêu thương đưa tay vuốt má cô rồi véo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ, “Anh xin lỗi, để anh bôi thuốc cho em.”

Kim Thơ vỗ vỗ tay anh, “Không cần mà, em chỉ muốn ngủ thôi.”

Cô nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp, Lê Giang Lâm cố ý trêu chọc cô, “Thơ Thơ, vậy em cứ ngủ, anh đi nhé, anh còn phải làm việc.”

Kim Thơ cuộn tròn trong chăn bông, thấy anh đứng dậy cô cũng không giữ anh nữa, cô ngáp một cái nhưng vẫn nhắm mắt rồi dùng giọng mũi nói chuyện với Lê Giang Lâm.

“Anh có thể không đi làm hôm nay mà.”

Lê Giang Lâm cúi xuống hôn lên trán cô, nói với một nụ cười ngọt ngào, “Anh không đi làm thì làm sao nuôi em?” Anh đưa tay luồn vào trong chăn bông sờ lên bụng Kim Thơ, “Làm sao nuôi Bảo Bảo và Ly Ly của chúng ta đây?”

Nghe xong câu nói này của Lê Giang Lâm, Kim Thơ cũng tỉnh ngủ luôn, cô mở mắt đã thấy Lê Giang Lâm không mặc gì trên người bước vào nhà tắm, trên lưng còn có vài vết xước là do ngón tay của cô để lại, tuy không sâu nhưng nhìn thấy rất rõ ràng, cô không nhớ mình cào anh vào lúc nào. Kim Thơ gãi gãi khuôn mặt nóng bừng, cô đưa tay che ngực, sau đó lật người quay về phía cửa phòng tắm không đóng cửa nhỏ giọng, “Vậy anh đi làm đi nhé.”

Lê Giang Lâm tắm xong đi đến giường nhấc chăn bông lên tìm điện thoại. Thấy động đậy Kim Thơ mở mắt ra, cô quay lại thì thấy Lê Giang Lâm đang cầm điện thoại di động trên tay mở ra xem. Thân hình thẳng tắp đẹp đẽ, vòng eo rắn chắc có vài vết đầy xước nhỏ, nhìn xuống phía dưới… A… Kim Thơ kéo chăn bông trùm đầu, lúc này đôi mắt đen láy của Lê Giang Lâm nhìn cô mang theo nụ cười thích thú.

Mặt Kim Thơ đỏ bừng từ trong chăn bông nói vọng ra, “Sao anh không mặc quần áo!?”

Tiếng cười của Lê Giang Lâm càng lớn hơn, anh mở điện thoại gửi một tin nhắn cho trợ lý Lưu sau đó tắt điện thoại ném sang một bên, một lần nữa kéo mở chăn bông chui vào, hai bàn tay rộng lớn ôm lấy eo cô trêu chọc bắt chước giọng điệu của cô.

“Sao anh không mặc quần áo!?”

Kim Thơ, “...”

Kim Thơ cắn môi và trừng mắt nhìn anh, Lê Giang Lâm yêu thương ôm cô vào lòng, “Em là vợ anh nên anh không cần mặc quần áo trước mặt em. Có chỗ nào trên người anh mà em chưa nhìn thấy anh sẽ để em nhìn không sót một chỗ.”

Kim Thơ đánh trống lảng nói sang chuyện khác, “Anh không đi làm à?”

Lê Giang Lâm cười nói, “Vợ anh đã cầu xin anh đừng rời đi, tất nhiên anh sẽ không đi.”

“Ai, ai cầu xin anh? Còn không mau đi đi?”

Lê Giang Lâm gõ ngón tay lên vòng eo nhạy cảm làm cô vì nhột mà co rút người, lại bị anh giữ chặt không cho động đây, Lê Giang Lâm nói nhỏ khẽ vào tai Kim Thơ, “Không thừa nhận sự thật sao?”

Kim Thơ mím môi giả vờ bình tĩnh trong vô thức nâng cằm lên. Lê Giang Lâm biết quá rõ tính cách của vợ mình, cô ấy đang giả vờ bình tĩnh mỗi lần bị anh nói trúng tim đen. Thế là Lê Giang Lâm không lưu tình, hai tay vừa véo vừa gãi chiếc eo thon nhỏ mềm mại của Kim Thơ làm cô không thể chịu nỗi phá lên cười.

“Giang Lâm đừng mà, nhột lắm.”

Lê Giang Lâm đỡ lấy cô và hôn lên môi cô thật lâu, nụ hôn khiến bờ môi tê dại và da thịt cả hai lại chạm vào không một kẻ hỡ, cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực anh.

“Thơ Thơ, anh yêu em, em có yêu anh không?”

Đôi môi rời khỏi làm Kim Thơ thở dốc, cô né tránh ánh mắt rực lửa của anh, “Sao đột nhiên lại hỏi em câu này… Trái tim em thật sự bị anh cướp mất rồi còn hỏi sao.”

Lê Giang Lâm sững sờ nhìn cô, cứ ngỡ vì thẹn thùng mà Kim Thơ sẽ im lặng không nói gì, nhưng anh không ngờ tới lại nhận được một câu trả lời ngoài mong đợi. Sau một lúc, Kim Thơ đưa tay lên che đôi má nóng bừng của mình, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất chắc chắn và như khẳng định với anh.

“Có lẽ, em yêu anh nhiều hơn em nghĩ.”