Không suy nghĩ nhiều nữa, hai người cùng nhau bước vào khu vườn. Người quản lý vừa trong thấy xe của Lê Giang Lâm đã vội vàng chạy nhanh đến tiếp đón và dẫn họ vào bên trong.
Họ chọn một vài loại trái cây vừa chín như táo và cam, Kim Thơ còn hái một bó hoa lớn mang vào xe.
Xe chạy thẳng vào cổng chính và đậu trong sân, từ xa đã thấy ba của Lê Giang Lâm đẩy xe lăn từ trong khu vườn nhỏ ra.
Ông Nghiêm đeo một cặp kính trắng nhìn về phía họ với một nụ cười tươi trên môi, ông đưa tay vẫy vẫy trông có vẻ rất vui. Lê Giang Lâm xuống xe cầm theo giỏ trái cây, Kim Thơ mỉm cười khóe mắt híp lại. Cô chạy đến bên ông Nghiêm đang ngồi rồi cúi đầu.
“Chào ba.”
Lê Giang Lâm mang theo giỏ trái cây đi tới, anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, kề tai nhỏ giọng nói: “ Đây là nhà tôi. “
Kim Thơ sững sờ một lúc, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng bàn tay ấm áp của anh không có ý định buông ra mà càng nắm chặt hơn. Kim Thơ liếc Lê Giang Lâm, cô nhận ra anh ta đang ra sức thể hiện sự gắn bó tình cảm giữa hai người cho ba mình thấy nên rất ung dung làm điều hiển nhiên này. Kim Thơ nhếch miệng cười, thì ra là đang diễn, anh ta đang diễn trước mặt ba mình đấy. Hiểu được vấn đề, vì vậy Kim Thơ không từ chối cũng phối hợp cùng anh.
Ông Nghiêm thực sự vui mừng khi nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau, ý cười tràn đầy trên gương mặt ngày thường luôn nghiêm khắc của ông.
“Ôi trời, cô gái xinh đẹp này nhìn quen quá nhỉ, hóa ra là con dâu của tôi đây mà.”
Kim Thơ biết ông đang cố ý làm không khí gia đình trở nên gần gũi hơn.
“Thưa ba, con mới về, con có quà tặng cho ba.”
“Vậy sao? Qùa gì vậy con?”
Kim Thơ nhân cơ hội buông tay Lê Giang Lâm ra, quay lại xe lấy ra một bó hoa to vừa hái, cô vừa đi vừa nói, “Là hoa con hái trong vườn nhà mình, rất thơm và đẹp.”
Ông Nghiêm mỉm cười, “Do con dâu hái tất nhiên là phải đẹp rồi.”
Kim Thơ đưa hoa vào tay ông Nghiêm, “Là con chọn hoa, và anh Lâm mới là người hái nó, vì anh ấy sợ làm tay con bị đau.”
Ánh mắt chạm nhau, Kim Thơ nhanh chóng thu lại ánh mắt nhìn rồi về phía ông Nghiêm, “Chân ba thế nào rồi ạ?”
Ông Nghiêm tỏ vẻ khinh thường vỗ vỗ chân mình, “Không sao, chỉ bị trật khớp thôi, người già rồi gân cốt cũng yếu dần.”
Ông Nghiêm gật đầu, “Được rồi, chúng ta vào trước đi, bữa trưa đã sẵn sàng rồi, hôm nay nhà bếp có làm thịt bò và tôm hùm, đều là những món con thích ăn, sau này con phải thường xuyên đến đây ăn đó biết chưa.”
Kim Thơ dạ một tiếng rồi cùng Lê Giang Lâm lần lượt đẩy xe của ông Nghiêm vào nhà. Đến nơi ông liền gọi người đặc biệt tìm chiếc bình hoa màu men mà ông yêu thích để cấm những đóa hoa mà Kim Thơ mang đến.
Biệt thự cổ của dòng họ Lê có diện tích rất rộng và đều có một khu vườn ở phía sau, biệt thự lớn chia làm ba gian, ông Nghiêm sống một mình ở gian nhà lớn, chỉ những dịp Tết đến, lễ hội, mọi người ở ba gian mới cùng nhau gặp mặt, thông thường hai người anh trai của Lê Giang Lâm cũng sẽ lần lượt tới đây cùng ông ăn cơm, hôm nay Lê Giang Lâm cùng Kim Thơ trở về nên ông Nghiêm không cho người nào khác tới.
Trên bàn có đầy đủ các món ăn. Kim Thơ đang ngồi bên cạnh ông Nghiêm, Lê Giang Lâm vốn dĩ muốn ngồi ở phía bên kia của ông nhưng ông đã vội vàng liếc anh ta một cái, thế là Lê Giang Lâm liền qua ngồi kế bên cạnh vợ mình.
Kim Thơ gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của ông, ông vui vẻ ăn, sau đó bắt đầu hỏi Lê Giang Lâm và Kim Thơ làm việc. Gần đây Kim Thơ nhận việc làm trong chi nhánh của tập đoàn NIP để học hỏi kinh nghiệm, còn Lê Giang Lâm phụ trách toàn bộ NIP và WOsan. Tuy ông biết con trai có thừa khả năng để quản lý công ty, nhưng hai người anh của Lê Giang Lâm vẫn chưa hoàn toàn cam tâm để yêu, ông lo rằng sự tranh dành ngu ngốc này sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến sự phát triển của WOsan.
“Công ty gần đây không có chuyện gì nghiêm trọng chứ, anh hai và anh ba của con có làm gì sai trái không?”
Ông Nghiêm không hề muốn dấu giếm Kim Thơ khi nói về chuyện riêng tư của gia đình, vì ông luôn xem cô là con gái trong nhà, một thành viên trong gia đình họ Lê.
“Ba đừng lo lắng, con có thể giải quyết tốt việc của công ty.” Lê Giang Lâm nhàn nhạt đáp.
Ông hỏi thêm một số về những dự án mới nhất của NIP, một trong số đó là việc phát triển WOsan. Do không biết nhiều về những dự án này nên Kim Thơ chỉ tập trung ăn, hết lần này đến lần khác ông Nghiêm và Lê Giang Lâm cứ lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào đĩa cho cô.
Ăn no, cô đặt nĩa xuống, lấy khăn lau miệng, chợt nghe ông Nghiêm căn dặn Lê Giang Lâm.
“Mọi người đã thu xếp xong công việc, rảnh rỗi vài ngày đưa Thơ Thơ đi hưởng tuần trăng mật đi, kết hôn đã ba tháng rồi mà vẫn chưa đưa con bé đi nơi nào nghỉ ngơi.”
Lê Giang Lâm rủ mắt ậm ừ không nói gì, Kim Thơ vội vàng nói, “Thưa ba, ngày thường anh ấy rất bận rộn với công việc, nhưng ngay sau khi vừa hoàn thành công việc là anh Lâm liền về nhà với con, con nghĩ chúng con không nên lãng phí thời gian để ra ngoài hưởng tuần trăng mật làm gì. Bây giờ, tốt hơn hết là nên ở nhà, chỉ cần hai người ở chung với nhau thì sẽ là tuần trăng mật ngọt ngào nhất đó ạ.”
Ông Nghiêm mỉm cười nhìn Kim Thơ, vốn dĩ ông đang lo lắng về chuyện này. Dù gì đây cũng là cuộc hôn nhân thương mại mà hai đứa trẻ không hề biết trước, cho nên vấn đề có tình cảm với nhau là không có khả năng, vả lại con trai ông còn là người bận rộn với công việc, sau ngày cưới điều không có thời gian để đi hưởng tuần trăng mật cùng Kim Thơ. Kim Thơ lại là một cô bé được nuông chiều từ nhỏ, chịu uất ức khi phải cưới một người mình không yêu còn không thể đi tuần trăng mật sau ngày cưới chắc chắn cô sẽ cảm thấy không thoải mái, vợ chồng vì thế sẽ không hòa thuận với nhau. Bây giờ nghe Kim Thơ nói như vậy ông cũng thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Gương mặt ông Nghiêm giãn ra, nắm tay Kim Thơ dặn dò ân cần, “Hai đứa cưới nhau được ba tháng rồi, dự định khi nào sinh con? Giang Lâm thường bận công việc không có nhiều thời gian cùng con đi du lịch, nếu có trẻ con thì ngôi nhà sẽ vui vẻ và sinh động hơn rất nhiều.”
“...... “
Cô và Lê Giang Lâm thật sự không nghĩ tới ông Nghiêm lại hỏi về vấn đề này, cô không biết phải trả lời thế nào mà quay lại nhìn Lê Giang Lâm, mặt anh không có biểu cảm như thể chuyện không liên quan gì đến mình.
Kim Thơ ngượng ngùng cắn môi vì ánh mắt háo hức chờ mông của ông Nghiêm vẫn đang nhìn mình, chân cô dưới gầm bàn hếch lên đá vào chân Lê Giang Lâm. Anh ta hơi ngước mắt lên nhìn cô, một lúc sau thong thả nói, “Thơ Thơ và con sẽ cố gắng hết sức.”
Kim Thơ trợn mắt kinh ngạc sau đó là nghẹn ngào nhìn Lê Giang Lâm.
Ý của anh là gì? Cái gì mà cố gắng hết sức? Còn lâu nha, tôi sẽ không vì anh mà sinh con.