Dịu Dàng Bên Em

Chương 103: Sắp được thăng chức




Sau một cuộc mây mưa vật lộn qua lại khiến mặt đỏ tim đập chân run, Kim Thơ nhất quyết muốn về nhà. Lê Giang Lâm không thể lái xe sau khi uống rượu nên đã để xe ở quán bar và gọi taxi về nhà. Trên đường đi, cửa sổ mở toang làm gió mát thổi vào rất thoải mái. Đầu Kim Thơ lúc này vẫn có chút choáng vì chưa tỉnh rượu nên luôn dựa vào vai Lê Giang Lâm. Chỉ cần nghĩ đến việc bị Lê Giang Lâm hôn đến điên đảo rồi tự mình móc chân vào eo anh, Kim Thơ liền cảm thấy xấu hổ vô cùng không dám liếc mắt nhìn anh một cái.

Về đến nhà, Cô đi thẳng lên lầu hai, Lê Giang Lâm vẫn đi sau lưng cô, nhìn thấy Kim Thơ bước vào phòng ngủ rồi đóng sầm cửa lại, khi đóng cửa cô hơi nghiêng nửa người làm lộ ra vành tai ửng hồng. Vẫn là vì ngượng ngùng mà không dám thừa nhận những điều nhỏ nhặt trong lòng. Khóe môi Lê Giang Lâm khẽ cong lên, anh bước đến cửa cúi đầu nhập vân tay để mở khóa. Lúc này Kim Thơ lấy quần áo đi vào phòng tắm, nằm trong bồn tắm được nước ấm bao lấy toàn thân, cả người mệt mỏi thả lỏng, Kim Thơ mở mắt nhìn chằm chằm vào hơi nước dày đặc bốc lên, lúc này đột nhiên trong tâm trí cô xuất hiện hình ảnh vòng eo rắn chắc của Lê Giang Lâm bắt đầu lộ ra cùng với yết hầu nam tính gợi cảm trượt lên xuống, đường nét khuôn mặt quyến rũ cùng với đôi mắt si mê. Hai chân Kim Thơ bất giác mềm nhũn, hai tay cô vòng lại tự ôm lấy vai mình, bên trong cơ thể dường như có thứ gì đó khác khao đang muốn rục rịch mở ra một thế giới mới một suy nghĩ mới mà từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến. Kim Thơ không hiểu tại sao mình lại khao khát loại chuyện đó với Lê Giang Lâm mà không phải là người đàn ông khác, nhưng bây giờ trong lòng cô sương mù dường như tan đi, cô đã hiểu được một chút, đó là cô thật sự có tình cảm với Lê Giang Lâm.

Sau khi lau khô người và mặc bộ đồ ngủ, từ trong gương cô nhìn thấy hai má mình ửng hồng, khuôn mặt càng nóng hơn. Cô đứng bên bồn rửa mặt vặn nước lạnh từ vòi rồi dùng tay vỗ nhẹ lên mặt hai lần, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Mở cửa phòng tắm, Kim Thơ nhìn thấy Lê Giang Lâm đã nằm trên giường với chiếc chăn bông che kín người chỉ để lộ khuôn mặt, đôi mắt anh nhắm nghiền dường như đang ngủ.

Nghe thấy tiếng động từ cửa phòng tắm, Lê Giang Lâm mở mắt nhướng mi quay nhìn Kim Thơ.

“Tắm lâu vậy?”

Hơn nữa tiếng đồng hồ đã trôi qua từ khi Kim Thơ bước vào phòng tắm đến khi cô đi ra, lâu gấp đôi so với bình thường. Đó là một câu hỏi rất bình thường của Lê Giang Lâm nhưng Kim Thơ lại cảm thấy không được tự nhiên, mặt cô lại đỏ bừng khi nhiệt độ trong cơ thể vừa mới được hạ xuống, cô mím môi thờ ơ nói.

“Ngủ đi.”

Cô bước lên giường nằm xuống và tắt đèn.

Lê Giang Lâm, “...”

Kim Thơ vén chăn bông lên che đầu, cả gương mặt chìm vào bóng tối, nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì trên đầu truyền qua một giọng nói trầm thấp.

“Có nóng không?”

Có ý gì đây, anh lại muốn quyến rũ em sao? Lần này không bị anh lừa nữa đâu.

Kim Thơ thờ ơ nói: “Không có tác dụng nữa đâu, em không nóng, nếu anh thấy nóng có thể tắm nước lạnh nếu muốn.”

Lê Giang Lâm sững sờ một lúc sau đó cười nhạt rồi đưa tay qua kéo chăn bông trên mặt Kim Thơ xuống. Chiếc chăn bông để lộ khuôn mặt đỏ bừng của Kim Thơ.

“Ý anh muốn hỏi nếu chùm chăn bông như vậy em có thấy nóng không, em đang nghĩ đi đâu vậy?”

Kim Thơ, “…” Cô mím môi im lặng trong vài giây, khuôn mặt cô nóng đến nổi gần như bỏng rát.

“Em không nóng, ngủ đi.”

Cô lại kéo chăn bông lên che đầu rồi lật người quay lưng về phía Lê Giang Lâm, muốn thể hiện trái tim mình thuần khiết và không hề có ham muốn dục vọng. Lê Giang Lâm nhìn chỗ phồng lên trong chăn bông với một nụ cười trong khóe mắt, anh nằm lại và không làm phiền giấc ngủ của cô. Đã muộn lắm rồi nên để cô ấy ngủ, trong tình yêu kiên nhẫn là điều cần thiết nhất. Lúc này trên chiếc giường lớn, Kim Thơ đang ép bản thân không nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra tối nay mà cố đi vào giấc ngủ, nhưng không biết vì sao cô vẫn tiếp tục cảm thấy hưng phấn, kết quả là dù có nhắm mắt cũng không thể ngủ được. Lê Giang Lâm đang nằm úp sấp trên giường, mười phút sau anh hơi quay đầu lại, cảm giác được người bên cạnh dường như đã ngủ, Lê Giang Lâm đưa tay qua định vén chăn bông trên đầu Kim Thơ xuống, Kim Thơ đột nhiên trở mình nửa cơ thể lộ ra khỏi chăn bông. Lê Giang Lâm đưa tay lên giúp cô đắp chăn bông lại, ánh đèn vàng ấm áp trên đầu giường phản chiếu vào khuôn mặt tròn trịa của thiếu nữ, khuôn mặt ửng hồng, vầng trán có lấm tấm mồ hôi, đôi môi hồng thuận mấp máy đang lẩm bẩm điều gì đó mà anh không thể nghe rõ.

Lê Giang Lâm duỗi ngón tay vén tóc cô ra sau tai, trên má Kim Thơ cũng dính đầy mồ hôi, đột nhiên cô nắm lấy ngón tay anh xoa lên mặt mình, giọng nói thật mỏng như nũng nịu.

“Giang Lâm, em nóng.”

Lê Giang Lâm hít một hơi thật sâu và lần này đã nghe rõ hơn.

Lê Giang Lâm, “...”

Báo hại cả đêm chủ tịch Lê không thể ngủ yên trước tình cảnh trước mắt.

Sáng sớm Kim Thơ bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức. Cô đã hoàn toàn quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua, vẫn là một cô gái trong sáng và ngoan hiền không chút gì thay đổi. Kim Thơ nhấc chăn ra khỏi giường, đi dép lê đến chiếc bàn nhỏ bên cạnh cầm chiếc điện thoại di động rồi mở ra xem, có tin nhắn của Mộc Thu vừa gửi đến.

Mộc Thu:【Vẫn an toàn chứ?】

Mới sáng ra hỏi cái gì vậy?

Kim Thơ: [Vừa mới thức dậy, tối qua cậu làm thế nào mà về nhà?]

Mộc Thu: [Erik đưa tôi về, tối hôm qua hai vợ chồng cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại nổi hứng tán tỉnh nhau ở nơi đông người như thế?】

Kim Thơ, “...”

Kim Thơ: [Quên rồi】

Mộc Thu,“...”

Một lúc sau, Kim Thơ gửi một tin nhắn khác cho Mộc Thu.

[Phụ nữ mang thai nhiều chuyện quá không tốt đâu, cậu và Erik Lưu thế nào rồi?】

Mang thai và nhiều chuyện thì có liên quan gì nhau đâu!!!

Mộc Thu: [Tôi vẫn chưa nói với anh ấy… Tôi sẽ tìm cơ hội để nói…]

Trong bếp, Lê Giang Lâm đã chuẩn bị bữa sáng và đặt lên bàn ăn sau đó đi làm, bên cạnh bữa ăn sáng là một mẩu giấy hình trái tim với dòng chữ viết tay của anh.

“Bữa sáng của vợ yêu.”

Kim Thơ cầm tờ giấy với dòng chữ quen thuộc, vẫn không nhịn được mà mỉm cười, nếu như là trước đây cô sẽ cảm thấy nó rất sến súa đến nổi hết da gà, nhưng bây giờ đã khác, đây là của Lê Giang Lâm người mà cô thích. Kim Thơ cảm thấy thật hạnh phúc và vui vẻ hơn bao giờ hết, không thấy nó ấu trĩ mà ngược lại rất đáng yêu và có chút lãng mạn, thậm chí chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình có khả năng cảm nhận được thứ tình cảm ngọt ngào như thế.

Kim Thơ lấy điện thoại di động ra chụp vài tấm ảnh về bữa sáng của mình. Sau bữa sáng, Kim Thơ bắt taxi đến công ty. Không khí trong lành vào buổi sáng và tâm trí minh mẫn hơn rất nhiều. Ngồi trong xe, các sự kiện của ngày hôm qua được tái hiện lại trong tâm trí của Kim Thơ qua từng khung hình. Sợi dây chuyền, cùng đi chơi cả ngày bên nhau, tiệc sinh nhật buổi tối trong quán bar, và bữa ăn sáng, tất cả đều đại diện cho lòng chân thành của Lê Giang Lâm đối với cô. Tuy có dở chút thủ đoạn lừa cô để nếm mùi vị hôn môi ngọt ngào và ôm ấp dai dưa, nhưng sẽ không thực sự ép cô làm những việc mà cô không thích, điều này Lê Giang Lâm đã mang lại cảm giác an toàn tuyệt đối cho Kim Thơ, khiến cô không chút đề phòng khi ở gần bên anh.

Lúc này ở công ty, trợ lý Nhã Lan đang cầm điện thoại đi dạo quanh khu văn phòng để chuẩn bị cà phê cho mọi người thì thấy Kim Thơ đi tới, cô ấy mỉm cười chào hỏi.

“Chị Trish, chào buổi sáng, chị muốn uống gì để em đi mua?”

Nhã Lan dựa vào chỗ làm việc của Kim Thơ và không có ý định rời đi.

Kim Thơ mỉm cười, cô nhìn lên trong khi bật máy tính, “Một ly cà phê đặc biệt.”

Nhã Lan cười nhẹ: “Gương mặt chị hôm nay rất sáng, là có chuyện vui nên hiện rõ trên mặt phải không?”

Khóe mắt Kim Thơ hơi rũ xuống, Nhã Lan hẳn là đã biết quan hệ giữa mình và Lê Giang Lâm nên đặt biệt nói lời nịnh nọt cũng nhiều hơn lúc trước. Dù sao thì sớm muộn gì mọi người trong công ty cũng sẽ biết mà thôi.

Kim Thơ, “Tôi thì có chuyện vui gì chứ.”

Nhã Lan, “Chị không biết gì sao?Giám đốc Triệu chưa nói với chị à?”

Kim Thơ không hiểu ý của Nhã Lan, “Nói cái gì?”

Nhã Lan nghĩ giám đốc Triệu hẳn là đã nói trước tin tức cho Kim Thơ, nhưng hình như cô ấy chưa biết gì cả, sau khi cân nhắc hai giây, Nhã Lan quyết định nói nhỏ vào tai Kim Thơ.

“Vị trí phó giám đốc phòng marketing bỏ trống lâu rồi, năng lực của chị thì ai cũng thấy rõ, giám đốc Triệu quyết định đưa chị lên làm phó giám đốc, mọi người trong ban điều hành đang xem xét, ước tính hôm nay sẽ có thông báo thăng chức cho chị.”

Nhã Lan vỗ vỗ vai Kim Thơ, “Chúc mừng chị, khi nhậm chức nhớ mời em uống trà sữa, lần này trưởng phòng Cẩm Lý chắc sẽ đau tim lắm đây.”

Nói xong, cô bước trên đôi giày cao gót rời đi. Vị trí phó giám đốc phòng marketing bị bỏ trống kể từ khi chị Thanh mang thai và nghỉ để sinh con đến nay đã hơn hai năm, vốn định đợi cô ấy trở lại sẽ để cô ấy tiếp tục làm, nhưng sau khi sinh con xong vì cô ấy muốn ở nhà chăm sóc con nên xin nghỉ việc, cô ấy muốn làm mẹ và làm người vợ chu toàn. Vốn dĩ sẽ chọn một người để thăng chức trực tiếp lấp đầy vị trí này, nhưng khi đó, Cẩm Lý và Trish Phạm là những người duy nhất có thể ngồi vào vị trí này, so với Cẩm Lý thì Trish Phạm không đủ tiêu chuẩn vì là sinh viên thực tập, vì vậy mà chúc phó giám đốc phòng marketing mới bị bỏ trống cho đến nay. Mặc dù Kim Thơ không quan tâm đến vị trí phó phòng này cho lắm, nhưng vị trí này là sự khẳng định năng lực của cô để tiến thêm một bước đến chức vị giám đốc bộ phận marketing do Triệu Hoàng muốn nhường lại cho cô sau này. Và hơn thế nữa là trở thành giám đốc điều thành tập đoàn WOsan trong tương lai.

Kim Thơ vui mừng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chia sẻ tin vui này với Lê Giang Lâm, nhưng cô suy nghĩ lại và tắt điện thoại. Hãy nói với anh ấy khi thông báo thăng chức được thông qua, đây chỉ là lời nói từ phía Nhã Lan, nếu như điều này không phải là sự thật thì mất mặt lắm.

Lúc này Cẩm Lý đứng ở bên ngoài hô to, “Có một cuộc họp, mọi người thu dọn đồ đạc đi vào phòng họp nào.”