Dịu Dàng Bên Em

Chương 100: Dành cả ngày cho em.




Kim Thơ sửng sốt. Làm sao anh biết mình đang nghĩ anh ấy sẽ không quan tâm đến sinh nhật của mình? Mộc Thu có nói với anh ta không? Muôn ngàn câu hỏi đang lần lượt chạy dọc trong đầu Kim Thơ khi nhìn thấy bó hoa trên tay Lê Giang Lâm.

“Mộc Thu đã nói với anh à?”

Lê Giang Lâm mỉm cười, “Có vẻ như em thực sự đã nghĩ anh không quan tâm đến sinh nhật của em.”

Kim Thơ, “...” Em làm sao biết anh có quan tâm hay không.

Lúc này Lê Giang Lâm lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Kim Thơ. Đó là quà sinh nhật của anh tặng cho cô, Kim Thơ mở hộp ra, khi nhìn thấy món quà ánh mắt Kim Thơ sáng lên. Đó là một sợi dây chuyền trong bộ sưu tập hoa tuyết mới nhất của mùa giáng sinh năm ngoái mà cô rất thích, nó rất có giá trị vì được đính trên đó là bảy viên kim cương sáng lấp lánh, và dự kiến sẽ tham gia đấu giá vào đúng ngày lễ Noel. Nhưng ngay thời điểm trước khi đấu giá, sản phẩm này đã có người mua nên cuộc đấu giá đã không diễn ra. Nghe nói người mua nó là một doanh nhân rất nổi tiếng nhưng không để lộ danh tính.

“Sợi dây chuyền này rất đắt, anh… “

Kim Thơ chưa nói hết lời thì Lê Giang Lâm đã lấy sợi dây chuyền đeo lên cổ cô. Kim Thơ mỉm cười đưa tay chạm vào mặt dây chuyền đá quý, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Một năm trước cô và Lê Giang Lâm không hề quen biết nhau, tất nhiên Lê Giang Lâm không thể mua dây chuyền nữ để đeo được. Là mua tặng bạn gái sao? Có thể đây là thứ mà anh ấy mua định tặng cho bạn gái nhưng vì sao lại không gửi nó? Và giờ anh ấy lại tặng nó cho mình!! Nghĩ vậy, niềm vui khi nhận được món quà sinh nhật mà mình yêu thích của Kim Thơ như bị rơi từ trên mây xuống.

Cô sụ mặt và nói một cách ảm đạm, “Một năm trước sợi dây chuyền này đã có người mua và chưa bao giờ nghe nói nó được bán cho người nào khác, người mua nó là anh đúng không? Tại sao anh lại mua mẫu dây chuyền chỉ dành cho nữ?”

“Bởi vì em thích nó.” Lê Giang Lâm nói.

Vì em thích hay là vì cô ấy thích?

Kim Thơ cười cười quay nhìn anh, “Giang Lâm, cho dù anh muốn dỗ em thì anh cũng phải viện ra lý do chính đáng hơn, lúc đó chúng ta không hề quen biết nhau, anh có khả năng biết vợ tương lai của mình là em? Và anh biết thứ mà em thích là sợi dây chuyền này sao?”

Lúc này trong tâm trí Lê Giang Lâm ẩn hiện một hình bóng với chiếc váy dài và vòng eo mảnh mai đang nhẹ nhàng bước đi sáng rực tỏa sáng giữa một vùng trời đầy nắng.

“Dù anh có mua tặng bạn gái cũ thì em cũng không bận tâm đâu. Dù sao thì ai cũng là người lớn, quan hệ một chút cũng có gì quan trọng.”

Lê Giang Lâm cúi đầu nhìn Kim Thơ, bàn tay to lớn của người đàn ông bất chợt bao lấy tay cô, khóe môi anh khẽ cong lên.

“Anh không có bạn gái cũ, cũng không dùng sợi dây chuyền để dỗ em, một năm trước anh đã biết đến em.”

Kim Thơ, “ ... “

Anh ấy biết mình hơn một năm trước rồi sao? Kim Thơ hơi giật mình, cô nhìn kỹ gương mặt Lê Giang Lâm như muốn khẳng định rằng cô không hề biết anh trước khi hai người đồng ý kết hôn, nhưng thái độ này của Lê Giang Lâm trông không giống như đang nói dối.

Giúp Kim Thơ đeo sợi dây chuyền xong, Lê Giang Lâm đưa tay sờ lên viên đá trong vắt lấp lánh như pha lê nhúng vào chính giữa xương quai xanh thanh tú của thiếu nữ càng nhìn càng thấy hài hoà và tỏa sáng. Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Kim Thơ, Lê Giang Lâm hạ lông mi dài, bàn tay đang vuốt ve trên xương quai xanh của Kim Thơ cũng trượt xuống.

“Ngọc nữ nhà họ Phạm, vào buổi tiệc sinh nhật thứ mười tám của cô ấy nhà họ Lê cũng nhận được lời mời, và người đến dự tiệc là anh.”

Lúc đó tập đoàn WOsan đã nhanh chóng trở nên xa xúc. Là con gái duy nhất của gia đình họ Phạm, vào sinh nhật thứ mười tám của Kim Thơ ông Hùng đã tổ chức một buổi lễ đón tuổi trưởng thành cho cô, ông cố ý mời hầu hết những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở khắp nơi đến để chúc mừng mục đích là tìm người liên hôn. Nên những gia đình danh giá như nhà họ Lê đương nhiên cũng nhận được lời mời, nhưng lúc đó Kim Thơ không hề nghĩ về những suy tính của ba mình, cô chỉ xuất hiện một lúc trong bữa tiệc và đi tán gẫu với bạn bè sau đó trở về phòng mà không để ý xem có những ai đến dự tiệc. Cũng bởi vì cô là người thừa kế duy nhất của tập đoàn WOsan nên được nhiều công tử nhà giàu chú ý, ngoại hình nổi bật và gia cảnh cao sang, cô cho rằng mình vẫn còn trẻ, còn phải học hỏi nhiều thứ nên chẳng quan tâm đến chuyện quen biết bạn trai.

Lúc này nghe những gì Lê Giang Lâm nói, Kim Thơ cố nhớ về lần sinh nhật thứ mười tám của mình, lần đầu tiên Lê Giang Lâm nhìn thấy mình trong bữa tiệc sinh nhật, lúc đó mình như thế nào nhi?!!!

Kim Thơ chớp mắt hỏi, “Lúc đó anh có bị vẻ đẹp của em thu hút không?”

Có một nụ cười từ trong đôi mắt sâu thẳm của Lê Giang Lâm bật trên khoé môi, nhưng anh ấy không nói gì. Nhìn nụ cười này Kim Thơ nghĩ lúc đó chắc anh ấy đã bị trúng tiếng sét ái tình nên mới đồng ý kết hôn với mình.

Kim Thơ khẽ nhướng mày, “Lúc đó em vừa mới thành niên, nghe dì kể rằng ngày đó có vài người đến cầu hôn nhưng đều bị từ chối, trong số những người đó có anh không?”

Lê Giang Lâm bật cười, “Tất nhiên là không, người thừa kế duy nhất của tập đoàn WOsan vừa tròn mười tám tuổi và vẫn còn đang đi học. Ai lại đi cầu hôn vào ngày đó nếu không muốn bị mất mặt, anh cũng không ngốc như vậy.” Lê Giang Lâm nhéo nhéo mũi của Kim Thơ, “Cầu hôn trước đám đông cơ hội mất mặt sẽ rất cao.”

Kim Thơ cười cười đưa tay sờ mặt dây chuyền trước cổ, “Thì ra anh mua mặt dây chuyền này là để tặng cho em sao?”

Lê Giang Lâm khẽ gật đầu. Sự xác nhận của anh làm Kim Thơ rất vui mừng, cô nghĩ mình được ông Nghiêm chọn làm vợ cho con trai chỉ vì lợi ích của hai nhà. Sau khoảng thời gian ở bên nhau, Lê Giang Lâm dần dần chuyển ý cảm thấy thích cô, nhưng không ngờ anh ấy đã để ý đến cô một năm trước và còn mua sợi dây chuyền quý giá này để tặng cô. Điều này rất có ý nghĩa với Kim Thơ, bởi vì Lê Giang Lâm không cưới cô theo mệnh lệnh của ba mình mà là vì trong tim anh ấy từ lâu đã có hình bóng cô.

Khóe miệng Kim Thơ không thể kiềm chế nổi mà nở nụ cười, cô vui vẻ rối rít hỏi, “Anh sẽ không… anh sẽ không yêu em từ cái nhìn đầu tiên, phải không?”

Nhưng vừa thấy Lê Giang Lâm định mở miệng trả lời, Kim Thơ liền đưa tay lên che miệng anh, nếu anh ấy nói không phải thì quê chết mất.

“Được rồi được rồi, đừng trả lời câu hỏi của em, em chỉ nói đùa thôi.”

Cô cầm lấy bó hoa to Lê Giang Lâm vừa tặng lên, “Em đem hoa cắm vào bình, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm.”

Nhìn thái độ vui sướng đến ríu rít của cô, Lê Giang Lâm cũng cười, “Em cắm hoa xong cũng nên nghỉ ngơi sớm, anh còn có việc phải làm.”

Kim Thơ khó hiểu quay đầu lại hỏi, “Có chuyện gì? Anh định đi công tác sao?”

Nghĩ đến điều này trái tim Kim Thơ bỗng thấy trống rỗng, nụ cười trong mắt cũng dần biến mất, sinh nhật mà chỉ nhận được quà rồi một mình ăn bánh kem thì buồn chán lắm, chắc anh ấy không có thời gian mừng sinh nhật cùng mình rồi. Nhưng điều đó cũng không quan trọng, anh ấy luôn bận rộn với công việc mà, anh đã đặt đồng hồ báo thức để là người chúc cô sinh nhật vui vẻ sớm nhất, đó là một thành ý vô cùng lớn lao đối với cô, Kim Thơ có thể hiểu và thông cảm.

Trong nháy mắt, Kim Thơ đã tìm ra lý do để tha thứ cho việc Lê Giang Lâm không ở cùng cô trong sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn. Lúc này Lê Giang Lâm nắm lấy tay Kim Thơ, anh dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay cô nhẹ giọng nói.

“Không phải đi công tác, là xử lý hết công việc tối nay để ngày mai ở nhà mừng sinh nhật với vợ.”

Mừng sinh nhật vợ? Nghe xong câu này khóe môi Kim Thơ lập tức nhếch lên, điều anh đang nói là muốn cùng cô tổ chức sinh nhật ở nhà.

Kim Thơ có chút ngập ngừng hỏi Lê Giang Lâm, “Vậy anh muốn ra ngoài chơi cùng em không?”

Lê Giang Lâm ánh mắt dịu dàng, “Tất nhiên là có, dành cả ngày để đi cùng em.”

Đây là sinh nhật đầu tiên từ khi hai người kết hôn, cũng là sinh nhật vui vẻ nhất mà Kim Thơ có được. Chỉ có hai người, tay trong tay đi qua những dãy phố dài, ăn những món ngoài hè phố trong cái se lạnh của mùa đông như bao nhiêu cặp tình nhân khác. Không có những món ăn đắt đỏ trong nhà hàng sang trọng, không có rượu sampanh hay tiếng nhạc du dương điêu liệu. Chỉ đơn giản là không gian của hai người giữa phố xá thênh thang.