Dính Vào Hào Môn

Chương 7: Hàn Gắn




Hải Ninh sau đêm đó thì liên tục tránh mặt anh, anh cũng cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng không biết phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết lặng nhìn dáng người nhỏ bé của cô làm việc qua camera.

Hai ngày sau anh đi công tác. Thục An biết được nhà anh vắng chủ liền tới làm khách.

Cô ta tự do bước vào biệt thự như đó là nhà của mình. Hải Ninh cũng không bất ngờ khi cô ta có được mật khẩu mà tự do ra vào, dù gì cô ta cũng là người yêu của anh.

Thấy mình nhưng Hải Ninh cố ý làm ngơ, Thục An tức giận lên giọng chế giễu "Không ngờ anh Đình Dương lại cho một con chó vừa mù vừa điếc giữ nhà."

Cô ta nói xong thì có một tràng cười hả hê vang lên, một người đi theo cô ta hùa theo "Cô nói phải lắm, không biết cậu chủ nghĩ gì mà lại để con chó hoang này lại."

Hải Ninh sẽ không quan tâm đến sự chế nhạo của Thục An, nếu như cô không nhận ra một giọng nói quen thuộc trong đó.

Cô bỏ công việc chạy đến chỗ cô ta, nhìn vào đám người đang đội mũ khả nghi kia "Các người…"

Biết Hải Ninh đã nhận ra, Thục An đứng dậy ra hiệu cho bọn họ gỡ mũ xuống "Sao hả, bất ngờ không, hôm nay tôi có dẫn người quen đến thăm cô này."

Bọn họ gỡ mũ nón xuống, toàn là những gương mặt quen thuộc, những người làm trước đây đã từng hành hạ, đánh đập cô, bây giờ tất cả bọn họ đều đang ở đây.

Hải Ninh bắt đầu lo lắng cho bản thân, chắc chắn Thục An đưa bọn họ đến đây để trả thù cô "Các người đừng hòng làm loạn ở đây, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Lời nói của cô cứ như một trò hề làm cho bọn họ lại cười phá lên một lần nữa.

Thục An khoanh tay lên mặt nói "Báo đi, tôi thách cô đấy, ba của tôi bây giờ đã là thị trưởng rồi, cô nghĩ có cảnh sát nào dám động vào con gái của thị trưởng à."

Báo cảnh sát cũng không thể làm gì cô ta, Hải Ninh đang nghĩ tới một người có thể khiến cô ta e sợ "Nhưng đây là nhà của Đình Dương, các người dám làm loạn trong nhà của anh ấy ư?!"

Thục An nhếch miệng cười khinh thường "Không phải hù dọa tôi, giữ tôi và cô, cô nghĩ anh ấy sẽ bảo vệ ai… đương nhiên là tôi rồi, còn cô là cái thá gì chứ hả."

Nói rồi cô ta phất tay ra, mấy người kia liền từ từ tiến gần cô với gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Bây giờ Hải Ninh đang nghĩ đến việc bỏ chạy "Đúng vậy, chạy mới giữ được mạng."

Nghĩ rồi cô quay lưng nhanh chân chạy, nhưng chạy đến cửa sau cô không thể mở cửa được, đường như có ai đó đã chặn cửa.

Khi cô quay lại nhìn thì đã bị đám người đó tóm được, bà ta trợn mắt độc ác nói "Mày có mà chạy đằng trời, hại tụi tao bị đuổi việc mày nghĩ mày có thể sống yên thân sao hả con khốn."

Hải Ninh cố gắng vùng vẫy thoát ra "Các người bị đuổi việc thì liên quan gì tới tôi?"

"Mày dám già mồm." Hải Ninh hứng trọn một tát sau khi cãi lại bà ta.

Bốn năm người xúm nhau túm chặt tay chân rồi tóc của cô khiến cô không cách nào thoát ra được.

Thục An từ từ bước đến trước mặt cô, cô ta tặc lưỡi lắc đầu "Thê thảm quá, lúc trước cô đâu có như thế này."

Hải Ninh trợn mắt căm ghét nhìn cô ta liền bị cô ta tát thêm một cái.



Hải Ninh vẫn ngẩng mặt lên khinh bỉ "Còn đỡ hơn loại người nham hiểm, độc ác như cô, cậy quyền thế, bám chân ba mẹ, không xem ai ra gì sớm muộn cũng bị nghiệp quật."

Thục An nghe xong, lại tát cô thêm một cái nữa, cô ta giận tái mặt hét lên "Mau đánh nó đi, đánh mạnh vào."

Cô ta vừa nói xong thì cả bọn đẩy cô xuống sàn, thay nhau đấm đá giẫm đạp cô.

Trong lúc vùng vẫy, cố đứng dậy bỏ chạy, nhưng không may cô bị bọn họ kéo ngã đập đầu vào tường.

Thấy cô nằm bất động, máu từ đầu cô bắt đầu rỉ ra. Bọn họ mới tái xanh mặt nhìn nhau.

Thục An đá chân vào người cô nhưng cô không nhúc, lúc này cô ta phát hoảng "Còn không mau rời khỏi đây, đứng đấy nhìn cô ta chết à."

Thục An nói xong liền bỏ đi, mấy người kia cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.

Một lát sau Hải Ninh cử động yếu ớt, đầu óc cô choáng váng, mắt cô mờ đục không thể nhìn rõ thứ gì.

Cô lấy điện thoại ra, vì không nhìn rõ nên cô gọi cho ai cũng không biết, cô chỉ cần có người đến cứu mình.

Tiếng chuông đổ đầu dây bên kia lập tức bắt máy, mặc kệ đó là ai chỉ nói được thều thào "Cứu… cứu… tôi."

Cô cứ liên tục lặp lại như vậy nhưng giọng cô yếu dần.

Đình Dương chính là người cô gọi đến, nghe giọng cô yếu ớt anh lập tức mở camera lên xem thì thấy cô đang nằm trên một vũng máu, anh rối lên liên tục hét qua điện thoại "Alo, Ninh Ninh, em đừng ngủ trả lời anh đi, anh lập tức gọi cứu thương đến, em tuyệt đối đừng ngủ, Ninh Ninh, Ninh Ninh…"

Đình Dương lập tức sai Mặc Nghiêm gọi cấp cứu đến nhà, anh thì bỏ ngang công việc, đặt gấp vé máy bay trở về.

Hải Ninh nằm đó, cô sắp ngất đi thì nghe ai đó gọi mình là Ninh Ninh, cô dần bị ảo giác nên nói sản "Ninh Ninh đang đợi Dương thiếu gọi điện, sao anh không gọi cho em…

Cuối cùng cô cũng mất dần ý thức. Chỉ vài phút sau cuộc gọi của Mặc Nghiêm xe cứu thương đã nhanh chóng đến đưa cô đi.

Đình Dương tức tốc bay trở về, vừa xuống sân bay, anh bỏ lại Mặc Nghiêm mà lái xe như bay đến bệnh viện. Lúc này cô đã được cấp cứu xong và chuyển sang phòng hồi sức.

Anh vội vàng chạy vào nhìn thấy cô đang nằm trên giường bệnh với ống thở và dây truyền dịch anh mới thở phào.

Anh nắm chặt lấy tay cô áp lên mặt mình, một tay anh vuốt ve mặt của cô, nhìn anh giống như sắp khóc.

Lúc đó, khi nhìn thấy cô qua camera anh sợ đến phát điên, kể từ lúc đó cho đến khi gặp cô lòng anh như lửa đốt. Anh đã sợ mất cô đến nhường nào. Anh phát hiện cô vẫn giữ một vị trí quan trọng trong tim của anh.

Lát sau Mặc Nghiêm có mặt tại bệnh viện, Đình Dương muốn anh ta đi kiểm tra camera xem tại sao cô lại bị như vậy.

Không lâu sau đã có kết quả, anh nhìn cảnh bọn họ đánh đập cô thì không nhịn được liền đập hỏng cả điện thoại.

Anh nghiến răng nói "Đem đám người đó đi xử lý hết đi."

"Còn cô Thục An thì sao?"

Đình Dương dứt khoát lạnh lùng nói "Cho cô ta chứng kiến, chuyển lời của tôi đến cô ta. Từ nay nếu dám động đến Hải Ninh thì kết cục của cô ta sẽ còn thê thảm hơn như vậy."



Thục An nhanh chóng bị bắt đi cùng đám người kia, cô ta bị trói ngồi bên cạnh bắt phải mở mắt nhìn đám người khi bị đánh đến máu mồm máu mũi chảy tung tóe. Thục An khóc lóc lo sợ sẽ đến lượt mình.

Nhưng cô ta không bị đánh, những người bắt cóc chuyển lời cảnh cáo của Đình Dương đến cô ta, cô ta nhìn kết cục của đám người kia mà nổi hết gai ốc, cô ta không tưởng tượng được một ngày nào đó Đình Dương sẽ làm cho cô ta thành ra như vậy.

Hải Ninh hôn mê đã gần 2 ngày, Đình Dương cũng ở bên cô trong suốt 2 ngày đó, anh cũng đem hết việc từ công ty đến bệnh viện làm, không rời khỏi căn phòng lấy một bước.

Khi cô lờ mờ mở mắt, cảm thấy tay mình tê cứng, cô bất ngờ khi nhìn thấy Đình Dương đang nằm đó. Nhưng không nỡ đánh thức, cô đành để im như vậy.

Hình như cô đã nằm quá lâu nên thấy toàn thân mỏi mệt, cô cố nhích người ngồi dậy, đúng lúc đó anh lại tỉnh giấc.

"Em… em tỉnh rồi."

Hải Ninh lúng túng không biết phải nói gì "Ừm… cảm ơn anh đã đưa tôi vào bệnh viện."

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, nói đúng ra kể từ sau đêm hôm đó, cô và anh đã không gặp mặt nhau. Bây giờ anh lại vừa cứu cô, cô không biết là mình nên có thái độ gì với anh đây, trong lòng của cô đang rất mâu thuẫn.

Không gian đang im lặng thì đột nhiên anh lại nói "Anh không nhận lời cảm ơn suông đâu."

Hải Ninh cũng ngạc nhiên "Anh… anh ấy nói vậy là ý gì chứ?"

"Anh muốn tôi trả ơn sao?! Ngoài tiền tôi không thể cho anh ra, thì anh có thể sai bảo tôi làm bất cứ việc gì."

Cô vừa dứt lời thì anh đã nắm lấy tay cô nâng lên, anh còn nói ra câu khiến cô ngạc nhiên hơn nữa "Chúng ta… bắt đầu lại từ đầu đi."

"Bắt đầu lại… cái gì?!" Trong lúc Hải Ninh còn đang hoang mang thì anh lại tiếp tục nói.

"Giữa chúng ta trước đây chắc chắn đã có hiểu lầm gì đó, nhưng giờ anh không quan tâm nữa, chỉ cần hai chúng ta sau này thật lòng yêu nhau. Anh muốn được yêu em lần nữa, em có cho anh cơ hội đó không?"

Sau những chuyện anh đã làm, Hải Ninh vẫn còn nghi hoặc, cô hỏi ra một câu "Thái độ của anh thay đổi… có phải vì đêm đó không. Nếu anh cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm nên mới làm như vậy thì… em không cần đâu."

Hải Ninh rút tay ra khỏi người anh, cô quay mặt đi. Tuy đã hỏi thẳng nhưng cô cũng sợ phải nghe thấy câu trả lời làm mình đau lòng.

Đình Dương đột ngột, đưa tay níu cằm của cô nâng lên.

"Ưm…" Hải Ninh ngạc nhiên mở tròn mắt, thấy cô không phản kháng, anh tham lam hôn sâu hơn, khuấy đảo, rút hết mật ngọt từ miệng cô đến khi cô không thở nổi nữa anh mới chịu buông ra.

Hải Ninh không hiểu vừa rồi tại sao anh lại làm vậy, nhưng rõ ràng cô cũng bị cuốn theo nụ hôn của anh.

Cô thở hổn hển, hai má đỏ ửng, ngẩng mặt lên muốn hỏi, nhưng Đình Dương lại dùng tay đặt lên môi cô chặn lại. Rồi anh từ từ áp trán của mình lên trán của cô nói "Anh thừa nhận, đêm đó là một phần lý do, nhưng nếu là người anh không yêu thì không bao giờ anh làm vậy. Nhìn em bên người khác, anh…anh không chịu được, anh xin lỗi."

Qua ánh mắt có thể thấy được những lời Đình Dương nói là thật lòng, nhưng làm sao cô có thể tiếp nhận ngày được, cô bây giờ không còn đủ tự tin nữa.

Cô nhẹ giọng nói "Cho em… thời gian đi."

Đình Đường nở nụ cười ôn nhu ôm gọn cô vào lòng "Được, bao lâu anh cũng đợi được hết."