Dính Vào Hào Môn

Chương 21: Bị Bắt




"Cô là Hải Ninh, mời cô về đồn cùng chúng tôi một chuyến, có người đã đề đơn tố cáo cô."

Viên cảnh sát đứng trước mặt, lời nói của anh ta như đẩy Hải Ninh vào một hố sâu không đấy, ánh mắt cô vô hồn, trong mắt cô bây giờ toàn là màu đen.

"Khoan đã, vẫn chưa đến hạn trả nợ, sao các người lại bắt cô ấy?"

Vũ Việt đứng ra ngăn cản cô bị cảnh sát bắt, khi anh nói ra thì ba mẹ anh đã nghe thấy "Con vừa nói gì vậy, nợ gì chứ, hôm nay không giải thích rõ thì đừng có nhìn mặt ba mẹ nữa?"

Cũng vì bị ba mẹ kéo lại, Vũ Việt không làm gì được chỉ biết trơ mắt nhìn Hải Ninh bị đưa đi.

Vẫn mặc bộ váy màu trắng, vẫn khuôn mặt xinh đẹp, nhưng cô lại cúi đầu đi như một phạm nhân.

Hải Ninh vô hồn, bao quanh là cảnh sát đi lướt qua Đình Dương không một cái ngoái nhìn, giây phút đó tim anh như bị bóp nghẹt vậy. Nhưng nếu anh không gọi cảnh sát, cô sẽ vẫn tiếp tục hôn lễ này cho dù anh có ngăn cản, anh biết.

Phóng viên cũng bị Thục An âm thầm gọi tới, cô vừa bước ra khỏi cửa, hàng chục máy ảnh nhắm vào cô. Từng tiếng tách tách, từng ánh đèn flash phát ra không khác gì từng mũi kim đâm chọt sâu vào da thịt của cô.

Âm thanh nhốn nháo của đám phóng viên cũng vang ập vào tai cô.

"Mau chụp đi, tiêu đề bài báo sẽ là cô dâu lừa đảo."

Người thì nhấc điện thoại gọi về tòa soạn "Chiều nay có cái để viết rồi, là về tiểu tam…"

Vô số lời lẽ xuyên tạc của đám phóng viên cô đều nghe hết, cô bật cười mỉa mai cho bản thân "Mình cũng đâu phải minh tinh, hay nhân vật lớn nào, sao đến một kẻ nhỏ bé như mình họ cũng không tha?"

Chiếc xe cảnh sát chở cô lăn bánh, chạy vụt qua Thục An, đang ngồi trong một chiếc xe, cô ta đeo kính râm âm thầm quan sát tình hình bên trong "Hải Ninh ơi Hải Ninh, mày không ngờ mày cũng có ngày này đúng không, ha ha đúng là một kết cục hoàn hảo mà."

Chưa dừng lại ở đó, Thục An còn xảo quyệt hơn, cô ta thuê vài người nhân lúc hỗn loạn mà trà trộn vào lễ đường, cố ý bêu xấu Hải Ninh cho họ hàng và cả ba mẹ của Vũ Việt nghe thấy.

"Nghe nói cô ta chuyên đi đào mỏ đàn ông có tiền đó."

"Dạo trước còn thấy cô ta đi với mấy lão già."

"Cô ta sống bẩn quá nên ba mẹ cô ta mới không chịu nổi mà người thì bị điên, người thì bỏ đi biệt tích. Không biết là kiếp trước gây nghiệp gì mới gặp phải cô ta."

Nghe thấy những lời đó, mẹ Vũ Việt rất tức giận "Mấy người đó nói có thật không, trước nay chúng ta đều bị cô ta lừa ư?!"

"Mẹ à, không phải vậy đâu, cô ấy không…"

Mẹ Vũ Việt không kiềm được cơn thịnh nộ trong người, bà ta tát Vũ Việt một cái khi anh đang nói "Con cũng… thông đồng với cô ta lừa chúng ta sao hả?"



Mắt bà ta trợn lên rất đáng sợ, sự thật đúng như bà ấy nói, nhưng anh sợ nói thật lúc bà ấy đang mất bình tĩnh thế này thì bà ấy dễ lên cơn tăng huyết áp.

"Không, con không có, nhưng cô ấy không phải là người như vậy đâu, ba mẹ tin con đi được không?"

"Sao con ngốc quá vậy, đến giờ phút này, cả cảnh sát cũng tới rồi mà con còn muốn nói giúp cho cô ta, con muốn làm mẹ tức chết mới vừa lòng hay sao?"

Mẹ anh ta ngồi bệt xuống sàn, tự đấm vào ngực mình kêu gào thảm thiết.

"Ba mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, con sẽ giải thích mọi chuyện sau được không?"

Ba Vũ Việt cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng "Không cần giải thích gì nữa, từ nay tao cấm mày qua lại với hạng người đó, suýt chút nữa tao đã đưa cả gia tài cho nó rồi, người như nó không có cửa bước chân vào nhà này nữa đâu. Sau này cũng đừng để tao phải gặp nó nữa, hừ."

Ba anh ta là người điềm tĩnh, nhưng một khi nóng giận lên thì rất đáng sợ, Vũ Việt không dám lên tiếng cãi lại. Anh ta chỉ đành đợi khi nào ba mẹ nguôi giận một chút anh mới đến xem cô được.

Cảnh sát đã đưa cô đi, Đình Dương cũng chẳng nán lại. Qua gương chiếu hậu, Mặc Nghiêm quan sát Đình Dương ngồi ở phía sau xe, gương mặt anh trầm lặng, đôi mắt không biết đang nhìn cái gì qua cửa kính.

"Cậu chủ, sao anh phải làm vậy, anh thật sự muốn cô ấy ở tù sao?!"

Đình Dương không ngoái lại nhìn, nhưng anh ta lại bình tĩnh đến lạ, miệng hơi cong gây cho người ta ảo giác như anh đang cười "Phải cảnh cáo, để không tái phạm."

Mặc Nghiêm không hiểu nổi, câu nói đó có hàm ý gì chứ, rốt cuộc là muốn hay không muốn, nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của anh cũng không thể đoán được tâm tư của anh lúc này.

"Vậy giờ chúng ta đi đến đồn cảnh sát sao?"

"Không cần vội, về công ty đi."

Anh nói mà ánh mắt vẫn hướng về phía cửa kính xe, trong tròng mắt của anh là hình ảnh phản chiếu một chiếc xe, trong đó có người mà anh đang nghĩ tới.

Chuyện vừa xảy ra lúc sáng, buổi chiều hàng loạt bài báo đã lan truyền chóng mặt. Hình ảnh rõ nét Hải Ninh bị bắt ngay trong đám cưới, qua ngòi bút của báo chí trong phút chốc cô đã trở thành một kẻ lừa đảo, là người thứ ba, phá hoại gia đình người khác, là con người tâm cơ hút cạn máu nhà giàu, ai ai cũng khinh bỉ loại đàn bà này.

Không những cô tay trắng mất hết mà cả danh dự cô cũng không còn.

Thục An đọc bài báo viết về cô mà cười không ngớt, giọng cười in đầy sự mỉa mai thỏa mãn "Lần này để xem mày ngóc đầu lên bằng cách nào, ha ha."

Trương Mỹ lên tiếng, bà ta ngồi cạnh Thục An, ánh mắt độc ác nhìn hình ảnh cô trên báo giễu cợt nói "Lần này con làm khá lắm, phải để Đình Dương tự tay tống nó vào tù mới triệt tiêu được ảo tưởng của nó."

Hải Ninh bị bắt mà được nhiều người hả hê đến vậy, cô đã làm gì sai, cô đã chịu đựng thậm chí họ bảo gì cô còn làm theo mà họ vẫn ra tay tàn nhẫn với cô như vậy, rốt cuộc thì cô đã làm gì sai.



Phòng tạm giam tối om chỉ có một mình cô, cô trong bộ váy cưới trắng tinh, đang ngồi co ro thảm thương trong một góc phòng nhếch nhác.

Tiếng tặc lưỡi, xì xào của những người cảnh sát đi qua đi lại càng khiến cô bị lún sâu hơn vào hố đen tối tăm không có đường thoát.

Hai vai cô khẽ rung lên, tóc tai rũ rượi phủ kín khuôn mặt. Cô cứ ngồi đó không biết đã bao lâu rồi, họ bắt cô về đây nhưng không một ai quan tâm, cô đói rồi nhưng nhìn những gương mặt thờ ơ ở đây cô không mở miệng nổi, cô ngã dựa vào tường, khép mắt lại, cô mong khi lại mở mắt ra ánh sáng sẽ xuất hiện dẫn đường đưa cô đi.

"Hải Ninh, luật sư biện hộ của cô đến rồi, mau ra ngoài đi."

Tiếng cảnh sát nói lớn cùng với tiếng đập song sắt chói tai khiến cô giật mình tỉnh giấc.

Cánh cửa đã được mở khóa, tiếng hối thúc của viên cảnh sát, cô lồm cồm bò dậy, chân cô tê cứng, tay chống vào tường lê từng bước chậm chạp.

Hải Ninh đến rồi, gương mặt cô phờ phạc, xanh xao hơn, đã một ngày cô chưa ăn gì rồi.

Một người đàn ông lao đến ôm chầm lấy cô, nước mắt anh ta lã chã rơi xuống "Con nhỏ ngốc này, chuyện lớn như vậy sau không nói anh biết, một mình em sao mà gánh vác nổi chứ?"

Hải Ninh sững sờ, rồi tâm trạng trở nên vui vẻ hơn "Anh Bách, sao anh lại về đây, sao anh biết được…?"

Anh họ đẩy cô ra, đưa cô từ từ ngồi xuống ghế, trước mặt cô còn có Vũ Việt nữa, chuyện bị bắt ngay tại đám cưới chắc chắn đã ảnh hưởng đến anh ta không ít, cô thật thấy có lỗi với anh ta.

Anh họ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Vũ Việt, anh ta nói "Từ cuộc gọi lần trước, anh thấy em rất lạ, nên đã sắp xếp công việc để về lại một chuyến, thật không ngờ…"

Gương mặt anh họ cô đã buồn bã, tay cô đang để dưới mặt bàn cũng nắm chặt lại, cô lại làm liên lụy thêm một người nữa.

Cô nhìn anh ta mỉm cười "Anh Bách, em không sao, chắc sẽ có cách giải quyết thôi mà."

Nói đến đây Vũ Việt kích động lên tiếng "Tôi sẽ không để cậu ngồi tù đâu, nhất định tôi sẽ thắng vụ kiện này, cậu hãy tin tôi, Hải Ninh."

Nước mắt Hải Ninh đã rưng rưng rồi, cô đang vui đến phát khóc, giọng cô bị nghẹn lại nên chỉ nói được một tiếng "Ừm."

Sau khi bình tĩnh hơn, cô đưa tay mình lên tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út ra trao lại cho Vũ Việt "Xin lỗi, là tôi đã gây nhiều phiền toái cho cậu, chiếc nhẫn này đáng ra phải là của người vợ thật sự của cậu. Cũng cảm ơn cậu vì đã chịu đứng ra giúp tôi nhiều lần như vậy, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp."

"Hết giờ làm việc rồi, chúng tôi phải dẫn cô ấy trở lại trại tạm giam."

Hải Ninh bị kéo đi ngay sau lời thông báo, cô vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn anh họ nói lớn "Anh Bách, chăm sóc tiểu Mẫn giúp em, em sẽ sớm được thả thôi."

Anh họ cô lại rơi nước mắt gật đầu lia lịa, cô em gái nhỏ tội nghiệp của anh ta đã phải chịu đủ sự ấm ức rồi.

Vũ Việt ngồi im lặng người, nắm chặt chiếc nhẫn, anh ta cúi gằm mặt, ánh mắt hiện ra hình bóng Đình Dương trong đầu "Là anh ta, tất cả là do anh ta, anh ta muốn rút cạn máu của Hải Ninh, cô ấy đã thê thảm vậy rồi mà anh ta còn muốn đẩy cô ấy vào đường cùng, anh ta đích thị là một con quỷ."