Dính Vào Hào Môn

Chương 13: Ý Định Tự Vẫn




Ánh đèn pha từ xe hơi của bọn họ từ từ xa dần và rồi biến mất, màn đêm bao trùm không gian, cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến thân thể Hải Ninh như tê dại.

Cô nằm sấp mặt xuống đất, cô rất sợ tối nhưng hiện tại nỗi sợ không hiện diện trong đầu cô. Cô đang nghĩ về những chuyện đã xảy ra với mình, cô chợt thấy nó thật nhục nhã.

Cô đã vì mẹ, vì em trai mà chịu đựng tất cả, nhưng bây giờ cô lại chỉ muốn suy nghĩ ích kỷ cho bản thân một lần.

Cô gồng mình chống hai tay xuống đất để đứng dậy, bước chân đi khập khiễng không vững, nhìn trước nhìn sau cũng chỉ là một con đường tối.

Cô đi thẳng, đi thẳng với đầu óc trống rỗng.

Cô đi ngang qua một cây cầu thì chợt dừng lại, rồi suy nghĩ.

Nhìn xuống dòng nước đang lấp ló vài ánh đèn phản chiếu từ trên cầu xuống, cô chợt thắc mắc "Nước ở dưới đó có lạnh không nhỉ?!"

Nhìn tư thế của cô hiện tại hệt như một người đang muốn tự tử, quả thật cô có ý định đó. Nhưng ánh mắt những người xung quanh nhìn mình từ lâu đã ám ảnh vào tâm trí cô. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn xung quanh.

Bên kia có người đang ngồi trong xe hơi đưa điện thoại ra, người chạy xe máy trên đường cũng đưa điện thoại lên.

Bọn họ như đang nhắm vào cô, đợi cô nhảy xuống sẽ có tin tung lên mạng, chẳng một ai có ý định ngăn cản cô hết.

Nhìn gương mặt bình thản của bọn họ, cô còn sợ hơn cả đối mặt với cái chết.

Ánh mắt cô vô thần nhìn bọn họ với vẻ khinh bỉ rồi tiếp tục đi tiếp.

Trời cũng sáng dần, ánh đèn thành phố cũng tắt, Hải Ninh vẫn đi trên đường với những vết thương lớn nhỏ, đầu tóc rũ rượi, quần áo mỏng manh dính đầy bùn đất. Cô đi chân trần đến nỗi chân cô sưng tấy, bỏng rát nhưng cô không cảm nhận được cứ tiếp tục đi.

Ai nhìn vào còn tưởng cô là zombie bước ra từ thế giới tưởng tượng.

Đến trước một tòa nhà cao tầng, cô đột nhiên dừng lại và nhìn lên, chưa đến một giây suy nghĩ cô quyết định lên đi lên tầng thượng của tòa nhà đó.

Từ trên cao nhìn xuống ai cũng nhỏ bé, đây có giống như cách mà Trương Mỹ, Thục An hay… Đình Dương nhìn cô không, nhỏ đến mức có thể cho vào lòng bàn tay mà vò nát vụn.

Cô đột nhiên cười, nụ cười chứa đầy sự tột cùng của bi thương, rồi cô nhìn về phía xa xăm "Tôi sắp làm điều mà các người hằng mong mỏi rồi đây, các người có vui không?!"

"Mẹ, tiểu Mẫn, hai người hãy tha thứ cho sự ích kỷ này của con, đầu con, tim con, thân xác con sắp nổ tung rồi, con sắp chịu không nổi nữa rồi."

Sau đó cô bậc khóc, ánh nhìn trở nên mờ đục do nước mắt đã bao phủ, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Cô giang hai tay ra, ngã người về phía trước, từ từ nhắm mắt lại, gương mặt cũng giãn ra như chuẩn bị cho một sự giải thoát.



Đột nhiên có một bóng người lao vụt qua, nhanh như chớp anh ta đã nắm được tay của cô.

Những người dậy sớm đi tập thể dục bên dưới được một phen thót tim.

Hàng lông mày của anh ta nhíu lại, tay vẫn bám chắc lấy cô, miệng đang cố gắng nói từng chữ "Này cô, cô không sao chứ?!"

Hải Ninh không có động tĩnh gì, cô đã ngất trước khi ngã xuống.

Anh ta mồ hôi túa ra từng hàng, cố hết sức kéo người cô lên, rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh, anh ta vẫn ngồi nhìn cô không rời, nhìn những vết thương trên người cô rồi nhớ lại báo cáo của bác sĩ.

Khuôn mặt có nguy cơ để lại sẹo, mô mềm bị tổn thương, bị rạn nứt một xương sườn, phải điều trị và tịnh dưỡng ít nhất hai tháng.

Điều này thật quá kinh khủng cho một cô gái. Có lẽ tâm lý của cô ấy cũng bất ổn nên mới có hành động dại dột như vậy.

Hải Ninh vẫn hôn mê, trong cơn mê cô cảm nhận được sự mát mẻ thấm vào da thịt, còn có cả hương hoa thơm ngát, cô nghĩ mình đang trên thiên đường. Cô muốn mở mắt ra để nhìn ngắm nơi này.

Mắt cô mở từ từ, nhưng rồi hình bóng của một người đàn ông xuất hiện.

Cô giật mình ngồi bật dậy, nhưng cơn đau từ bụng nhói lên tận óc làm cô đau đớn.

"Cẩn thận chút, cậu vẫn cần phải tịnh dưỡng đó." Người đàn ông đó khuôn mặt lo lắng, lao tới đỡ cô. Anh ta nói chuyện cứ như đã quen biết cô vậy.

Hải Ninh khó hiểu tròn mắt nhìn anh ta, giọng nói yếu ớt "Là anh đưa tôi tới đây? Là anh… đã cứu tôi?"

Anh ta cười nhẹ, rồi nhẹ, nhàng ngồi xuống bên cạnh cô nói "Phải, đều là tôi."

Người đàn ông đó do dự một lát rồi nói tiếp "Cậu… không nhận ra tôi sao? Tôi là Vũ Việt, chúng ta học cạnh lớp nhau và tôi đã làm quen với cậu trong hội thao của trường trung học A, cậu nhớ chứ?"

Hải Ninh ái ngại, đưa mắt nhìn kỹ người đó, cô từ từ nhớ ra "Thì ra là cái người đeo cặp kính cận dày, lúc nào bên mình cũng có một quyển sách. Không ngờ bây giờ cậu ấy… cũng dậy thì thành công rồi đấy chứ!"

"Thì ra là cậu." Hải Ninh gật gật đầu nói.

Vũ Việt rất mừng vì cuối cùng cô cũng nhớ ra, cậu ta xúc động quá nên nhào vào ôm cô.

"Á…" Hải Ninh la lên một tiếng khi Vũ Việt vô tình chạm vào vết thương.



"Xin… xin lỗi, vì cậu nhận ra tôi… nên tôi vui quá."

Hải Ninh xua xua tay, miệng cô vẫn gượng cười "Không sao đâu, tôi còn chưa cảm ơn cậu vì đã cứu tôi, nếu không thì giờ tôi đã…"

Nói đến đây, bầu không khí đột nhiên lắng xuống, suýt chút nữa Vũ Việt cũng quên mất chuyện chính.

"Chắc cậu phải khổ sở lắm mới có ý nghĩ dại dột như vậy, là ai đã làm cậu ra nông nỗi này hả, cậu có thể kiện bọn họ ra tòa với mớ thương tích này."

Hải Ninh thầm cảm kích Vũ Việt, nếu không nhờ có anh ta thì bây giờ chắc cô đang hối hận nơi thiên đàng rồi.

Nhưng cô cũng không muốn kéo anh ta vào mớ hỗn độn trong cuộc sống của mình "Không phải như cậu nghĩ đâu, hôm qua… tôi uống say nên tự ngã và rồi… tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa."

Mắt Hải Ninh vừa nói vừa trĩu xuống, tay cô nắm chặt lấy chiếc chăn đang đắp trên người, gương mặt chất chứa nhiều tâm sự nhưng không muốn để cho ai biết.

Vũ Việt thoạt nhìn đã biết cô nói dối, lúc cứu cô, anh ta không hề ngửi thấy mùi rượu trên người cô như lời cô nói. Thấy cô cố gắng che giấu như vậy, anh ta cũng không muốn làm cô khó xử nữa.

Vũ Việt vẫn theo thói quen, đưa tay ra sau gáy xoa xoa "À, cũng thật là may mắn, văn phòng của tôi ở ngay đó, tối qua tôi tăng ca ở lại văn phòng, nên sáng sớm lên sân thượng vận động chút, thật không ngờ…"

Đang nói chuyện, Hải Ninh chợt giật mình nhớ ra, tiểu Mễ vẫn còn đang ở nhà, cô định giật kim truyền dịch ra thì bị Vũ Việt cản lại "Cậu định làm gì vậy, nguy hiểm lắm!"

Hải Ninh tự dưng mắt lại rưng rưng, cô cảm thấy chán ghét bản thân, vì hành động của cô mà suýt nữa khiến em trai chịu khổ "Em… em trai tôi vẫn… còn đang ở nhà đợi tôi, tôi đã đi lâu vậy rồi."

Vũ Việt nhìn cô như sắp khóc, mặt mếu lại như một đứa trẻ, trong lòng anh ta lại nảy sinh sự xót xa, cảm khái "Bác sĩ dặn cậu phải tịnh dưỡng ít nhất hai tháng, nên… nhà cậu ở đâu, tôi sẽ đưa em cậu đến đây với cậu."

Hải Ninh bỗng trầm mặc xuống, cô có chút xấu hổ, cô làm gì có tiền mà nằm viện đến hai tháng chứ.

Cuối cùng thì Vũ Việt cũng không ngăn cản được cô, anh ta muốn đưa cô về tận nhà cho yên tâm nhưng cô lần nữa lại từ chối anh ta.

Cô còn khách sáo xin anh cách liên lạc để cô có thể trả lại viện phí, cũng như trả ơn anh ta.

Vũ Việt rất sẵn lòng, nhưng không phải vì chút tiền viện phí kia, hay trả ơn gì hết. Anh ta vui vì có thể gặp lại cô lần nữa. Như đã nói trước đây, anh ta sẽ không ngần ngại mà theo đuổi cô.

Về đến nhà, Hải Ninh lao vào ôm em trai, cô liên tục nói lời xin lỗi. Thằng bé năm tuổi vẫn còn hồn nhiên vuốt vuốt lưng chị gái "Chị đừng lo, em đã tự nấu mì ăn rồi, cũng rửa bát luôn rồi. Chị đừng khóc, mẹ nói con gái mà khóc sẽ rất xấu."

Những lời nói vô tư đó đã vô tình khiến Hải Ninh càng thấy căm ghét cho sự ích kỷ của bản thân hơn.

Cô tự hứa với lòng từ nay không được ngu ngốc như vậy nữa.