Đình Thủ

Chương 8




Editor: Lầu trên có tiểu Bạch

Phó Thâm nhìn bóng bác sĩ rời đi, không kìm được mà bật cười, rõ ràng là do Thẩm Thanh quấn lấy hắn, hắn mới không nhịn được, mà hiện tại hắn lại trở thành tội nhân mất rồi.

Tiễn bác sĩ đi rồi, hắn mới gọi cho Thẩm Hồng Tiên báo bình an, rồi lại bàn bạc kế hoạch để đối phó.

"Thời cơ tới rồi."

"Được. Nguyên Hoa...... À...... Hắn ta đã được sắp xếp."

"Yên tâm. Cậu cứ dựa theo kế hoạch của chúng ta mà tiến hành."

"Phái thủ cựu đã không còn lực để xoay chuyển trời đất......"

Kết thúc cuộc gọi với Thẩm Hồng Tiên, Phó Thâm thu lai vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc trở nên ôn nhu, phân phó quản gia mang chút đồ ăn lên cho Thẩm Thanh.

Làm xong hết thảy, hắn trở lại phòng ngủ. Quản gia đã đem đồ ăn đặt ở trên bàn bên cạnh.

Thẩm Thanh đã tỉnh, đỏ mặt đem mình chui tọt vào trong chăn.

Hắn đi qua, cười trêu ghẹo nói, "Sao lại thẹn thùng nữa rồi. Tối hôm qua bé Thẩm mà anh gặp đâu có thẹn thùng đâu."

Thẩm Thanh xốc chăn lên, oán trách nói: "Anh trêu chọc em."

Phó Thâm ngồi trên giường, kéo cậu vào trong lòng ngực, "Ngoan, anh đã kêu quản gia làm chút đồ ăn thanh đạm, thừa dịp còn nóng mà ăn đi nào."

Thẩm Thanh từ sau khi bị đánh dấu hoàn toàn liền rất thuận theo, cũng dính Phó Thâm hơn lúc trước. Vừa rồi khi tỉnh lại phát hiện bên cạnh không có ai, trong lòng liền rầu rĩ, thấy Phó Thâm trở lại mới vui lên.

Phó Thâm ôm cậu đút cháo, bé Omega ngoan ơi là ngoan, chờ cậu ăn xong, Phó Thâm đặt chén ở một bên, dùng thân áp lên, "Miệng bên trên đã được anh đút cho no rồi, có phải miệng bên dưới cũng muốn anh đút cho ăn không."

"Mới vừa cơm nước xong, anh sao lại......"

"Ừm, bây giờ anh rất muốn cùng em vận động một chút sau khi ăn......"

Trong kỳ động dục, bọn họ có rất nhiều thời gian để lăn lộn trên giường.

Thẳng đến khi kỳ động dục của Thẩm Thanh qua đi, cậu vẫn khoẻ mạnh như thường, cả người được Phó Thâm chăm đến hồng hào.

Lúc này Phó Thâm mới yên tâm, bắt đầu thực hiện kế hoạch của Thẩm Hồng Tiên.

Hắn nói với Thẩm Thanh, "Chờ anh về nhà."

Phó Thâm đem cận vệ của mình lưu lại ở hành tinh M, còn toàn bộ quân lực đều bị hắn phái đi công chiếm các tinh cầu thuộc về phái thủ cựu, bản thân thì mang theo một tiểu đội lặng lẽ trở về hành tinh chủ.

Cùng tối đó tình huống xảy ra như ở chương trước.

Thẩm Thanh sau này mới biết được biến cố lúc ấy của hành tinh chủ.

Ngày mà tin tức chế độ nô lệ bị huỷ bỏ truyền tới hành tinh M, cậu đang đi tản bộ ở trong sân, lang thang không mục tiêu đi đến nơi đã sắp xếp cho 9 nô lệ lúc trước. Mấy nô lệ này sau khi vào Thẩm gia, Thẩm Thanh đã tìm cơ hội đưa bọn họ đi giải trừ nô tịch, sau này bọn họ vẫn luôn đi theo hạ nhân của Thẩm gia làm việc, mỗi tháng lấy tiền lương ngang nhau. Bọn họ đối với ân tình của Thẩm Thanh không có gì để báo đáp, toàn tâm toàn ý vì Thẩm gia mà làm việc.

Vài nô lệ nhận ra cậu, vội vàng chào hỏi với cậu. Thẩm Thanh phất tay ý bảo bọn họ cứ tiếp tục làm việc đi.

Không lâu nữa, tất cả nô lệ đều có thể giống bọn họ rồi nhỉ Thẩm Thanh nghĩ.

......

Phó Thâm xử lý xong việc ở hành tinh chủ liền trở về hành tinh M, chuẩn bị đưa Thẩm Thanh về hành tinh chủ.

Nghe Phó Thâm kể mọi chuyện, cậu chảy cả mồ hôi lạnh vì kế hoạch của hai người, trừ việc này ra cũng không còn việc gì khiến cậu lo sợ như vậy nữa, từ trước đến nay cậu không tham dự vào tình hình chính trị đương thời.

Hai người hàn huyên trong chốc lát, Thẩm Thanh có chút mệt, Phó Thâm liền ôm cậu trở về phòng ngủ.

Trong khoảng thời gian này Thẩm Thanh đặc biệt thích ngủ, cảm giác muốn ăn cũng giảm đi, cậu không kêu bác sĩ, trong lòng cũng âm thầm có chút suy đoán.

Phó Thâm đem cậu đặt lên trên giường, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh, tựa đầu Thẩm Thanh vào ngực mình, cùng cậu nói chuyện phiếm.

Thẩm Thanh kéo áo hắn, "Em muốn nói cho anh một chuyện, nhưng chuyện này em cũng không chắc chắn lắm."

Phó Thâm ừ một tiếng, ý bảo cậu tiếp tục.

"Em có khả năng...... Chỉ là khả năng thôi nha, em có khả năng đã mang thai rồi."

Thẩm Thanh nói xong, tất cả lực chú ý đều tập trung lên trên người đàn ông, lại không thấy hắn có chút động tĩnh gì.

Cậu lo lắng nói: "Em cũng không biết đó có đúng hay không, nếu không anh kêu bác sĩ tới một chuyến đi...... Anh có phải không thích..."

Còn chưa nói xong, cậu đã bị hắn ôm chặt, người đàn ông vùi đầu lên trên cổ cậu, giọng có chút khàn khàn, "Đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Vậy sao anh không phản ứng chứ..."

"Bé à, anh rất vui." Phó Thâm cười, "Em để anh tiêu hóa một chút..."

Nói xong, hôn lên tuyến thể của Thẩm Thanh, "Cưng ơi, tiểu huyệt khi đó nỗ lực chứa tinh dịch của anh, hóa ra là do muốn sinh cho anh một đứa con nhỉ."

Thẩm Thanh xoay người qua, mắng hắn không đứng đắn, rồi hôn lên môi hắn, "Vẫn còn có xác định đâu."

"Anh yêu em."

Phó Thâm nói, đáp lại nụ hôn khiến nó thêm nồng nhiệt.

Hai người triền miên trong phòng hồi lâu, cho đến khi Thẩm Thanh đỏ bừng mặt không thở nổi, Phó Thâm mới buông tha cho cậu.

Ngày hôm sau Phó Thâm mang Thẩm Thanh đi bệnh viện kiểm tra.

Lúc chờ đợi kết quả, Thẩm Thanh không tự chủ mà siết chặt tay, chờ đợi, cậu sợ mình và Phó Thâm sẽ mừng hụt.

Bác sĩ thấy thế, trêu ghẹo nói: "Xem ra ngài Phó chưa đủ nỗ lực nhỉ."

Phó Thâm không để ý tới y, trấn an Thẩm Thanh: "Lần này cho dù không có cũng không sao cả. Về sau mỗi ngày ông xã đều sẽ bắn đầy tinh dịch cho hậu huyệt của Thẩm bảo."

Thẩm Thanh đỏ mặt đẩy hắn ra.

Sự thật chứng minh nỗ lực cày cuốc không ngừng của ngài Phó đã được hồi đáp, trong khoang sinh sản của Thẩm Thanh đã có một đứa bé ba tháng.

Hai người biết được tin này vô cùng kích động, không rảnh lo bên cạnh còn có bác sĩ đang nhìn, Phó Thâm hôn lên môi của người yêu. Trong mắt Thẩm Thanh có chút hơi nước, dần dần ngưng tụ thành nước mắt, lăn dài xuống gò má.

Phó Thâm hôn lên từng giọt nước mắt của cậu, nuốt vào trong bụng, hắn ôn nhu nâng mặt Thẩm Thanh lên, "Sao lại khóc rồi."

Thẩm Thanh vừa khóc vừa nói, "Em yêu anh."

"Anh cũng yêu em."

Cảm ơn vận mệnh đã cho anh gặp được em, yêu em.

Lời của tác giả:

Truyện đến đây là kết thúc. phiên ngoại sẽ là hôn lễ còn có em bé.

Các vị muốn thấy phiên ngoại như thế nào thì bình luận nói cho tôi biết nha!! Tôi sẽ viết!

Lần đầu tiên viết văn có rất nhiều chỗ không tốt lắm, cảm ơn mọi người đã yêu thích!

Bởi vì kết thúc truyện đầu tay nên muốn ở trên Weibo tổ chức một buổi rút thăm trúng thưởng, có hứng thú thì chị em có thể lên Weibo xem thử ( cảm giác fans được trúng thưởng rất lớn). Quyển tiếp theo vẫn là ABO, có đủ cấu tứ sẽ bắt đầu viết!

Yêu mọi người!!

- ---oOo----

Lời của Editor tiểu Bạch: Cảm ơn mọi người đã cùng đồng hành với Bạch đến cuối chặng đường * Cúi đầu *.