Dinh Thự Rubik

Quyển 1 - Chương 5: Quyển 1 - Chương 5




"Anh đã bao giờ nằm mơ chưa?" Sáng hôm sau trên bàn ăn, tôi hỏi anh trai.

Anh trai lắc đầu, tiếp tục ăn sáng.

Tôi bỏ một cái tiểu long bao vào miệng: "Đêm qua trong mơ, em gặp lại một người bạn ngày xưa."

"Ai?"

"Em không biết tên anh ấy. Lúc em còn nhỏ bố làm việc trên núi, có một hôm mẹ nhờ em đi đưa đồ ăn cho bố, nhưng em bị lạc, vô tình thấy một ngôi đền cũ. Em đến gần, mở cửa đi vào. Ở bên trong em thấy một bức tượng thần bị gãy tay rất kỳ lạ, trước giờ em chưa từng thấy bức tượng giống vậy, đặc biệt là ánh mắt của bức tượng, em cảm thấy nó rất có hồn. Em nhìn theo ánh mắt của nó thì thấy một chiếc quan tài rất lớn màu đen được niêm phong bởi những ký tự màu vàng."

"Sau đó?

"Sau đó hình như em nghe thấy có người bảo em mau chạy đi. Nhắc tới thì lạ thật, em khi ấy như bị trúng tà, em đẩy cái nắp quan tài và nó thật sự bị em đẩy ra. Anh, anh biết em thấy gì trong quan tài không?"

"Gì vậy?" Quản gia cũng xúm lại nghe.

"Em thấy một con quái vật xấu xí." Tôi bật cười, "Ngoại trừ cơ thể màu trắng thì chẳng có gì cả. Nó giống một bào thai, nhưng có đôi mắt rất đẹp và có thể nói chuyện với em."

"Cô dám nói chuyện với nó?" Quản gia kinh ngạc.

"Không chỉ thế thôi đâu." Tôi tự hào, "Không chỉ trở thành bạn, chúng tôi còn lập một khế ước."

"Em còn nhớ khế ước đó không?" Anh trai đột nhiên hỏi tôi, ánh mắt tràn trề hy vọng không thể giải thích.

"Chuyện đó qua lâu rồi, làm sao em nhớ? Hơn nữa ai mà nhớ lời hứa với một con quái vật chứ?" Tôi xua tay, "Quan trọng nhất là tôi qua em mơ một giấc mơ, lại mơ thấy nó. Nó cũng trở thành một người, ông có biết ai không?"



Quản gia lắc đầu: "Ai vậy?"

Tôi đặt thìa xuống, nói: "Hóa ra là anh trai tôi!"

Nói xong, tôi ôm bụng cười.

Nhưng mặt anh trai tái mét, đứng dậy bỏ đi không nói một lời.

Quản gia cũng cười, nhưng ông ấy dừng lại ngay lập tức, khuyên tôi: "Tiểu thư, bịa chuyện thì được, nhưng đừng dùng chuyện đó để giễu cợt người khác."

"Ông tưởng tôi đang bịa chuyện à?"

"Tiểu thư, tôi tốt nghiệp cấp ba rồi đấy."

"Nhưng tôi thề đó là sự thật!"

10 giờ tối, anh lại mang sữa cho tôi."

"Anh cứ để đó đi." Tôi nói, "Lát nữa em uống."

"Sao vậy?" Giọng anh vẫn nhẹ nhàng.

Tôi chớp mắt, nhớ lại giấc mơ khó hiểu đêm qua.

Rõ ràng là điều vô lý, nhưng tôi vẫn không khỏi nghi ngờ: "Không có gì đâu, chỉ là muốn lát nữa uống."

Đợi anh trai đi, tôi lén đổ sữa vào chậu cây xương rồng trong phòng.



Đêm nay, tôi lại bừng tỉnh trong mơ, thấy mình bị mắc kẹt trong vòng tay của ai đó. Muốn giả vờ ngủ, nhưng tôi chợt nhận ra đây là việc không dễ dàng gì.

"Anh." Tôi gọi.

Nhưng người đàn ông đang ôm tôi lại không hề cười: "Tôi không phải anh trai của em."

"Vậy anh là ai?"

Trong bóng tối, người đàn ông nhàn nhạt nói: "Một con quái vật bị em bỏ rơi."

Tôi vội đẩy anh ta ra, giây tiếp theo, thế giới đột nhiên bị đảo lộn.

Nhìn xung quanh, căn phòng trống rỗng chỉ có một mình tôi.

Lật chăn lên, không có gì cả.

Chỉ là mơ thôi sao?

Lòng tôi chùng xuống, vội chui vào chăn bông.

Nhưng giấc mơ kỳ lạ kia quá chân thật, tôi vội kéo chăn che mặt.

Thật đáng sợ!

Sao tôi cứ liên tục mơ về anh trai của mình chứ?