Tên Hán Việt: 009 quái vật thanh trừ kế hoạch/ 009怪物清除计划
Edit: Ndmot99 ????????????
Độ dài: 26 chương + 18 ngoại truyện
Văn án 1:
Từ lúc bố mẹ ra đi, anh trai là người nuôi nấng tôi, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất mà tôi từng gặp.
Nhưng rồi một hôm tôi phát hiện trong phòng anh có hàng nghìn tấm ảnh, tất cả đều chụp tôi ở các độ tuổi khác nhau.
Văn án 2:
Lẽ ra tôi là một đứa bé mồ côi.
Cho đến khi người anh chết đuối và mất tích của tôi trở về với một khối tài sản khổng lồ.
Anh ấy nhận nuôi tôi.
Nhìn bề ngoài, chúng tôi là cặp anh em sống với nhau rất hòa thuận.
Nhưng thực chất, tôi có một bí mật, đó là anh ấy từng chết vì tôi.
Tôi dần phát hiện anh ấy cũng che giấu vô số bí mật.
Dưới tầng hầm của anh ấy có vô số bức ảnh chụp tôi lớn lên.
Bố tôi và rất nhiều người đều bị anh giết.
Hóa ra anh là con quái vật không có tình người.
Và nhiều năm trước, tôi đã lỡ giao ước với con quái vật này.
___
Khi tôi chào đời, thầy bói bảo tôi không sống quá 18 tuổi. Ông ta còn nói tôi là điềm xấu, chỉ có mang họa đến cho người thân.
Câu đầu tiên ông ta phán sai rồi, bởi vì tôi không chỉ sống qua 18 tuổi, cơ thể còn càng ngày càng khỏe mạnh.
Đáng tiếc, nửa câu sau lại thành sự thật.
Năm đầu cấp hai, mẹ tôi bệnh nặng qua đời; năm sau, anh trai tôi té nước chết đuối; năm đầu cấp ba, bố tôi phá sản, còn gánh trên lưng nợ nần nặng nề.
Nửa năm sau, bố tôi ra đi không lời từ biệt, chỉ để lại một tờ giấy căn dặn ở phòng khách. Ông nói muốn đi làm chuyện mình chấp niệm bao năm qua.
Tôi không hiểu tại sao bố lại để lại lời nhắn như vậy, chỉ biết báo cảnh sát, nhưng mãi vẫn không tìm được ông.
Tôi bắt đầu cuộc sống chỉ có một mình, không có tiền sinh hoạt, không có nguồn thu nhập, phải chịu sự quấy rối từ những kẻ đòi nợ.
Bọn họ đau đầu với hoàn cảnh của tôi, cho nên thương lượng báo cho người thân tới nhận nuôi tôi.
Nhưng tất cả cuộc gọi đều bị từ chối, rơi vào đường cùng, bọn họ dựa vào mới quan hệ, quyết định tạm thời gửi tôi tới một viện phúc lợi xã hội.
Ngày tôi bước vào cô nhi viện, cả thế giới đều có mưa.
Qua ô cửa sổ, tôi nhìn mọi người chen chúc lên xe, dần biến thành chấm đen càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn bị nhấn chìm trong màn mưa.
Thật ra từ rất lâu tôi đã nhìn ra người duy nhất tôi có thể dựa dẫm vào chỉ có bản thân mình.
Nhưng một lúc sau, chiếc xe kia quay đầu lại.
Chị gái trong cô nhi viện hào hứng kể tôi biết người anh trai bỏ nhà trốn đi nhiều năm của tôi gọi điện, sau khi biết gia đình xảy ra chuyện, anh quyết tâm trở về nuôi nấng và chăm sóc tôi.
Hai ngày sau, tôi gặp người đàn ông tự xưng là anh trai mình.
Anh mặc bộ vest lịch sự màu đen, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt lạnh lùng. Anh như người kế thừa của tập đoàn lớn u ám và hơi khác người trong TV, không phù hợp với môi trường như cô nhi viện đổ nát.
Anh lấy chứng minh thư, ảnh chụp và giấy tờ khác, tất cả đều chứng minh mối quan hệ thân thích của chúng tôi. Mọi người trong xã khu và cô nhi viện đều thở phào, nhanh chóng làm thủ tục, bảo anh đưa tôi đi.
Sau khi rời khỏi đó, tôi mới hỏi anh: "Anh rốt cuộc là ai?"
Anh trai quay đầu nhìn tôi.
"Anh không phải anh trai tôi. Họ không biết, nhưng tôi rất rõ anh trai mình... Đã chết đuối khi tôi học lớp bảy."
Anh nhướng mày lộ vẻ kinh ngạc: "Nếu đã không tin anh là anh trai của em, vì sao em còn dám đi theo anh?"
Tôi không trả lời.
Anh trai nói tôi biết thi thể khi ấy cảnh sát vớt lên không phải anh, anh chưa chết mà bị cuốn trôi sông trong tình trạng hôn mê.
"Vậy anh có nhớ tại sao mình rơi xuống nước không?" Tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Chuyện đã qua lâu rồi." Anh nở nụ cười, "Anh không nhớ. Khi anh tỉnh lại, rất nhiều ký ức đều trở nên mơ hồ, anh không nhớ mình là ai, mãi đến năm trước mới loáng thoáng nhớ ra nhà mình ở đâu."
Câu trả lời của anh không chút sơ hở.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vũng nước dưới chân mình.
Bóng đổ từ chiếc ô trên đầu di chuyển từ vũng nước này sang vũng nước khác.
Tôi lén ngẩng đầu quan sát người đàn ông bên cạnh. Trong màn mưa phùn xám xịt, anh cầm một cái ô màu đen rất lớn, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng.
Anh nói rất nhiều chuyện anh không nhớ, đây là lời nói dối sao?
Tôi sững sờ nhìn anh, nếu nhớ ra tất cả, chắc anh sẽ ghét tôi, để mặc tôi chống chọi trong cô nhi viện.
Một đoạn ký ức ngắn bỗng hiện lên.
Đó là một ngày nắng gắt, khi đó còn nhỏ, chúng tôi giang tay rón rén đi trên cây cầu chật hẹp của đập nước.
Anh trai đi đằng trước, tôi đi phía sau.
Tôi chăm chú nhìn cổ áo màu trắng của anh, lén rút tay về để giữ cân bằng rồi từ từ đưa tay tới trước.
Chỉ cần đẩy nhẹ một cái...
Anh sẽ biến mất.
Tổn thương luôn đến từ những người thân thiết nhất.
Giống như tôi và mẹ bị bố bỏ rơi.
Càng giống như khi đó ma xui quỷ khiến tôi một lòng muốn anh trai chết đi.
Tôi vươn tay.