Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 794




– Diệt Phi Linh môn không khó, chỉ là Phi Linh môn nho nhỏ cũng dám đυ.ng tới người của Hợp Hoan tông chúng ta, không làm cho cả Cổ Vực biết sau này người khác sẽ cho rằng chúng ta dễ khi dễ đâu, lần này ta nhất định phải huyết tẩy Phi Linh môn!  

Trên lưng một yêu thú điêu hình màu trắng thứ tư, một đại hán lạnh nhạt nói, người này mặc áo bào trắng, trong mắt hiện vẻ âm tà, sau lưng đi theo vài nữ tử thanh xuân mỹ mạo, đều lộ ra vẻ uyển chuyển dễ thương.  

– Mã Cư Huyền, lão da^ʍ trùng ngươi cũng chịu đi ra rồi, nghe nói đồ nhi Đỗ Nguyệt Nga của ngươi có quan hệ sâu với ngươi, xem ra đây là sự thật!  

– Trang Đại Quân, ngươi đừng nhiều lời, ta thấy Côn Sơn môn của ngươi có vài mặt hàng không tệ, bằng không đưa cho ta thái âm bổ dương đi, ta tặng ngươi vài viên đan dược hoặc là vũ kỹ thế nào!  

Đại hán dâʍ đãиɠ cười nói.  

– Mã da^ʍ trùng ngươi dám, dám đυ.ng tới đệ tử Côn Sơn môn, ta bay tới Hợp Hoan tông dạo một vòng cho biết.  

Trên lưng đầu yêu thú phi hành thứ hai, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi quát một tiếng.  

– Chư vị, lần này chúng ta cùng nhau đi Phi Linh môn, hẳn dư sức tiêu diệt bọn hắn, bất quá cũng không thể khinh thường, Phi Linh môn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ bốn sơn môn chúng ta, chỉ sợ không đơn giản như vậy.  

Trên lưng yêu thú phi hành ngũ giai sơ kỳ, một lão giả hơn năm mươi tuổi ánh mắt âm trầm nói, nhóm người đứng sau lưng hắn có ba người tu vi Vũ Suất, những người khác đều tu vi Vũ tướng.  

– Tưởng trưởng lão nói rất đúng, bất quá chỉ là một Phi Linh môn không có danh tiếng gì, lại có thủ đoạn gì chứ, nhất định phải tiêu diệt bọn hắn sạch sẽ!  

Trên lưng một đầu yêu thú phi hành khổng lồ đi một bên, một thanh âm trầm thấp vang lên.  

– Oanh long…  

Mặt đất chấn động, thanh âm vạn mã chạy chồm vang vọng không gian, trước mắt xuất hiện một mảnh âm ảnh rậm rạp, trên sơn cốc, sắc mặt nhóm người Thanh Hỏa lão quỷ càng thêm ngưng trọng.  

Ánh mắt mọi người nhìn chăm chú về phía trước, vạn mã chạy chồm tới, chân khí phóng lên cao, khí thế khuếch tán ập tới, điều này làm đệ tử Phi Linh môn tu vi thấp cảm giác vô cùng áp lực.  

– Chưởng môn, Đông cung phụng, chúng ta làm sao bây giờ?  

Lộc Sơn lão nhân nhìn chằm chằm phía trước, hỏi.  

– Trước không nên gấp gáp, bọn hắn có bản lĩnh tới đây rồi nói sau!  

Đông Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng, hắc mang lượn lờ quanh thân, một cỗ lãnh ý tràn ngập, sát khí tràn đầy trong mắt, hắc bào không gió tung bay phần phật, vẻ lạnh lùng càng gia tăng.  

– Tới rồi, người của Hắc Sát giáo đã tới!  

Trên sơn cốc, không ít đệ tử Phi Linh môn đã có chút kinh hoảng, đối với một ít đệ tử mới mà nói chưa từng tham kiến loại trường hợp này.  

– Toàn bộ đệ tử Phi Linh môn nghe lệnh, không được ồn ào bối rối, chờ đợi mệnh lệnh, người dám gây hỗn loạn gϊếŧ không tha!  

Sắt mặt Hoa Mãn Ngọc trầm xuống, mặc dù dung mạo nàng tuyệt mỹ, nhưng ánh mắt lạnh lùng mang theo cỗ uy nghiêm, mà đầu Hổ Mãng thú cùng uy phong lẫm lẫm đứng bên cạnh.  

Nhìn Hoa Mãn Ngọc, Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, nàng không hổ là cốc chủ của Bách Thú cốc, gặp nguy không loạn, trấn thủ ngoại đường Phi Linh môn, ánh mắt của hắn xem như không nhìn lầm, muốn nắm giữ ngoại đường trong tay chẳng những cần thực lực, những phương diện khác cũng cực kỳ trọng yếu.  

– Tới đây đi, muốn đối phó Phi Linh môn của ta, phải cho các ngươi trả giá đắt!  

Đôi mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, lãnh ý lóe ra, lạnh lùng nhìn vạn người đang chạy chồm lao tới.  

Oanh long…  

Chỉ một lát đội ngũ rậm rạp như nước lũ đã chạy tới, thanh thế thật lớn, ít nhất hơn hai vạn người, nhìn qua vô cùng quy mô, khóe môi Lục Lâm Thiên hiện lên một tia cười lạnh, bốn sơn môn kia thật sự xem trọng Phi Linh môn a.  

Khi những thân ảnh rậm rạp kia như nước lũ lao vào khe sâu, cả khe sâu đều chao đảo. Chẳng biết từ lúc nào khắp núi non xung quanh lại có không ít thân ảnh xuất hiện, ánh mắt kinh hãi nhìn vào trước mặt, những người này là trinh thám của các thế lực lớn, cũng có một ít Vũ giả cùng Linh giả nhận được tin tức chạy tới.  

Nhưng vào lúc này họ cũng không dám tới gần mà ở xa xem chừng, chuyện xảy ra trong sơn mạch Vụ Hải trải qua thời gian dài như vậy đã truyền ra khắp nơi. Bốn sơn môn tấn công Phi Linh môn, đây là một trong những chuyện đại sự của Cổ Vực sẽ được bàn tán thời gian rất dài sắp tới.  

Loại chuyện này mọi người sẽ không bỏ qua, vì vậy các thế lực lớn đều phái ra trinh thám đi tìm hiểu tin tức.  

Cũng có không ít người vô cùng tò mò, Hắc Sát giáo dẫn đầu hạ thủ với Phi Linh môn, không biết Phi Linh môn sẽ bị tiêu diệt như thế nào, chỉ sợ dù Phi Linh môn có cường thịnh bao nhiêu vẫn chưa phải là đối thủ của Hắc Sát giáo đi.  

– Ngừng!  

Dưới khe sâu, trên lưng yêu thú phi hành vang lên tiếng quát.  

– Làm sao vậy?  

Bởi vì đột ngột ngừng lại lập tức gây nên hỗn loạn không nhỏ, những người đứng trên lưng vài đầu yêu thú phi hành đều đưa mắt nhìn chằm chằm phía trước.  

– Tưởng trưởng lão, vì sao dừng lại?  

Đầu yêu thú phi hành thứ ba xoay quanh giữa không trung, hai cánh chấn động tạo ra cỗ sóng gợn thổi tung mảnh rừng trúc phía trước, người lên tiếng chính là đại hán áo bào trắng.  

– Mảnh rừng trúc này tựa hồ có quỷ dị!  

Ánh mắt lão giả hơn năm mươi híp lại, nhìn chăm chú vào mảnh rừng trúc xung quanh, trong mắt có chút nghi hoặc.  

– Không tốt, đây hình như là pháp trận, mau lui lại!  

Một lão giả Vũ Suất tứ trọng nhất thời biến sắc, lớn tiếng quát.  

– Ha ha ha ha, hiện tại muốn lui, các ngươi không thấy là muộn rồi sao?  

Một thanh âm tiếng cười lạnh truyền ra, trên sơn cốc, thân thể Lục Lâm Thiên trôi nổi giữa không trung, sau hai vai Phong Dực vỗ mạnh tạo ra một mảnh sóng gợn, đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo.  

– Hắn chính là chưởng môn Phi Linh môn, chính là người này đánh chết chưởng môn!  

– Là hắn, hắn chính là chưởng môn Phi Linh môn!  

Trong khe sâu, không ít tiếng kinh hô truyền ra, vô số ánh mắt nhất thời nhìn chằm chằm Lục Lâm Thiên trên không trung.  

– Nếu đã tới đây, vậy nghỉ tạm một lúc đi!  

Lục Lâm Thiên quát lớn một tiếng, thủ ấn kết xuất, trên mặt hiện lên chân khí quỷ dị, tựa hồ xen lẫn chân khí mộc hệ, đồng thời vô số lưu quang khuếch tán rơi xuống dưới.  

– Hô hô…  

Trong tích tắc, cả mảnh rừng trúc vô bờ trong khe sâu bắn ra lục mang dựng lên, lập tức như bao phủ cả trời đất che kín cả khe sâu, bên trong khe sâu một đạo quang hồ vô hình áp xuống.  

Chỉ một thoáng trên bầu trời khe sâu giống như thiên địa biến sắc, lục mang quang trụ phóng lên cao, trong khe sâu hoàn toàn tối đen, thậm chí cả yêu thú phi hành cũng bị bao trùm, căn bản không cách nào thoát thân.  

– Là pháp trận, mau lui lại, mau!  

– Ô ô…  

– Dát…  

Tiếng ngựa hí vang, tiếng người hỗn tạp, tiếng yêu thú rít gào, lục mang bao vây tận trời, hết thảy trong khe sâu cực kỳ hỗn loạn.  

Bên trong khe núi, cảnh tượng xung quanh rơi vào trong mắt mọi người chính là rừng trúc. Nơi nơi đều là rừng trúc giống nhau như đúc, mỗi cây trúc đều độc nhất vô nhị.