Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 57: Một điều kiện (1)




– Đây rốt cuộc là yêu thú gì?  

Hắc y nhân triệt để kinh ngạc, chính mình vừa mới ra tay, cho dù là một Vũ Sư cũng khó có thể còn sống, con yêu thú nhỏ này lại không chết, còn có biến hóa quỷ dị như thế, thật là kỳ quái.  

Thân ảnh hắc y nhân nhanh chóng lùi lại, không thể không buông tha công kích Lục Lâm Thiên, đề phòng con rắn nhỏ quỷ dị này, thủ ấn biến hóa, hắn đánh ra một chưởng vào đầu yêu thú nhỏ này.  

Xuy xuy…  

Chưởng này đánh ra ngăn cản hỏa diễm của tiểu Long một lúc thì hóa thành hư vô, thân hình tiểu Long cũng hơi dừng lại, lập tức lao thẳng về phía hắc y nhân.  

– Hàn Băng quyền.  

Hắc y nhân kinh hãi, thủ ấn biến hóa, tay phải đánh ra một quyền mang đầy hàn băng, đánh thẳng vào tiểu Long.  

Phanh!  

Dấu quyền đánh xuống, thân thể tiểu Long bị đánh bay, lao về phía xa xa.  

– Tiểu tử còn không chết đi cho ta.  

Thần sắc hắc y nhân trầm xuống, thủ ấn trong tay biến hóa, một băng chùy hình thành nhanh chóng à bắn tới, xuyên qua không khí, lập tức đánh tới trước người Lục Lâm Thiên.  

Tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, băng chùy lập tức bắn tới trước người Lục Lâm Thiên, khí tức hàn băng áp vào mũi, Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác chân khí toàn thân đông cứng, nhiệt độ giảm mạnh, không gian giống như bị đóng băng, bản thân mình muốn tránh cũng không được.  

– Bọn chuột nhắt phương nào, đến Lục gia ta làm càn.  

Trong thời gian này, một tiếng quát nhẹ truyền tới, lập tức một đạo thân ảnh màu trắng lăng không bay tới, thân ảnh màu trắng này xuất hiện, bấm tay gảy nhẹ, một đạo hỏa diễm hiện ra trong tay của hắn, lập tức ngưng tụ thành hỏa diễm rời khỏi tay, lập tức bao trùm băng chùy, băng chùy tan rã toàn bộ.  

– Đây là…  

Lục Lâm Thiên đã là làm tốt chuẩn bị chịu chết, nhìn thấy người tới mặc một bộ quần áo trắng, mày kiếm mắt sáng, trên người tỏa ra khí chất hào hùng, nhưng trong thần sắc lại mang theo áp lực, nhìn thấy bộ dáng người này, nội tâm Lục Lâm Thiên lập tức trầm xuống, từ trong trí nhớ của hắn, người này chính là phụ thân của hắn trên thế giới này, Lục gia lão tam Lục Trung.  

Vèo…  

Trong lúc sững sốt, tiểu Long lập tức xuất hiện trên tay Lục Lâm Thiên, thân mật liếʍ Lục Lâm Thiên.  

– Tiểu Long, ngươi không sao chớ.  

Lục Lâm Thiên cẩn thận kiểm tra tiểu Long, tiểu Long vừa rồi bị hắc y nhân đánh bay hai lần, lúc này nhìn thấy tiểu Long không có bị thương, thân hình còn lớn hơn mấy ngày trước một chút.  

– Lục Trung.  

Hắc y nhân nhìn chằm chằm vào Lục Trung, thần sắc trầm xuống.  

– Lén lén lút lút, các hạ cũng quá không có đảm lượng a!  

Lục Trung nhìn chằm chằm vào hắc y nhân nói ra.  

– Hừ, tốt cho Lục gia.  

Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng nói.  

– Nếu các các hạ không dám dùng mặt thật gặp người, ta sẽ tự động thủ vậy.  

Lục Trung nói một câu, thân ảnh thả người hóa thành một đạo bóng trắng lao tới trước, cơ hồ nhanh như thiểm điện, tiếp cận hắc y nhân kia bằng tốc độ cực nhanh.  

– Thực lực của ngươi không biết có đủ hay không đã.  

Hắc y nhân nói ra, thân ảnh nhanh chóng lùi lại, khí tức hàn băng trên người không ngừng chấn động.  

Ông… Một tiếng, trường kiếm đỏ sậm trong tay Lục Trung ra khỏi vỏ, kiếm quang vạch phá hàn khí, không chút khách khí bổ thẳng tới trước mặt hắc y nhân..  

Nhìn thấy bóng kiếm và áp bách xuất hiện trước mặt, hai tay hắc y nhân nhanh chóng kết thủ ấn, quát:  

– Hàn Băng Vũ!  

Hắc y nhân ngưng tụ một đám hàn băng trước mặt của mình, cả không gian run run, trên trời lập tức xuất hiện một đám mưa đá lao thẳng xuống Lục Trung.  

Mưa đá mang theo âm thanh xé gió bén nhọn, nhiệt độ chung quanh giảm xuống, sơn cốc chung quanh nhanh chóng biến thành hàn băng.  

– Hừ, phá cho ta.  

Lục Trung nhíu mày, bàn chân đạp lên mặt đất, năng lượng nổ vang, thân thể vọt lên, trên người mang theo khí tức nóng bỏng, trường kiếm trong tay đánh ra một đạo kiếm quyết.  

Kiếm quang xé rách hàn băng, sau đó ở trên không hóa thành hơn mấy trăm ngàn đạo mang, kiếm quang xé rách không khí, ẩn ẩn mang theo hỏa diễm nhàn nhạt, lập tức bao phủ hắc y nhân kia.  

XIU….XIU……  

Âm thanh mưa đá và bóng kiếm va chạm vào nhau vang vọng, trên không trong ánh lửa bắn ra bốn phía, vô số mưa đá bị bóng kiếm đánh mất trong hư không.  

– Không hổ là lão tam Lục gia, lại đến.  

Thủ ấn trong tay hắc y nhân biến hóa, nhìn thấy Lục Trung đã có chút kinh ngạc, chưởng ấn trong tay giao thoa, lập tức đánh ra vô số vụn băng phô thiên cái địa bao phủ Lục Trung.  

Bên trong vụn băng hào quang chiếu rọi vô số màu sắc, nhưng giờ phút này lại biến thành vũ khí gϊếŧ người, vụn băng này vô cùng sắc bén, dưới sự khống chế của chân khí thì càng cường hãn hơn trước.  

– Đến tốt, chỉ là còn kém một chút.  

Lục Trung khẽ quát một tiếng, nhiệt độ quanh người tăng vọt, ngay tại lúc đó hỏa diễm bao phủ toàn thân, hỏa diễm lại bao phủ không gian chung quanh, khí tức hàn băng hóa thành hư vô.  

Hỏa diễm nhảy lên, cuối cùng hóa thành biển lửa, đều bao phủ không gian, hỏa diễm thiêu đốt, không gian không ngừng xuất hiện tiếng xuy xuy, cả không gian bị băng hỏa bao phủ, cảnh tượng rất kỳ diệu.  

Thủ ấn Lục Trung biến hóa, hỏa diễm quanh người nóng hơn vài phần, khí tức hàn băng bị thiêu đốt thành hư vô, hóa thành từng đám mây phiêu tán các nơi.  

– Đi.  

Sau khi thanh trừ vụn băng, thân ảnh Lục Trung mang theo một đám hỏa diễm phóng lên trời, bóng kiếm bổ thẳng về phía hắc y nhân.  

Thân ảnh hắc y nhân lùi lại vài bước, thủ ấn biến đổi, khí tức hàn băng tỏa ra quanh người, thời điểm này trước mặt hắn xuất hiện một hàn băng thuẫn.  

– Phá…  

Lục Trung huy kiếm chém thẳng xuống, bóng kiếm mang theo hỏa diễm nồng đậm.  

Keng!  

Trên hàn băng thuẫn sinh ra tiếng vang thanh thúy, mà cùng lúc đó mấy khối băng nhỏ rơi xuống, cả băng thuẫn nhanh chóng rạn nứt và nghiền nát, sau khi vụn băng rơi xuống thì hóa thành sương trắng tiêu tán không thấy gì nữa.  

Phốc phốc…  

Cũng vào lúc này, trên người hắc y nhân có máu tươi bắn ra, khăn đen che kín mặt cũng nhuộm đầy máu, thân hình lảo đảo lui ra phía sau mấy bước.  

– Lão tam Lục gia danh bất hư truyền, cáo từ.  

Hắc y nhân nói xong thân ảnh lập tức thả người rời đi.  

Lục Trung nhìn qua bóng lưng hắc y nhân, cũng không có ý truy kích, lực lượng của hắn chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, muốn đuổi gϊếŧ tuyệt đối là không phải một chuyện dễ dàng, ánh mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên, cũng sợ đối phương dùng kế điệu hổ ly sơn.  

– Ngươi còn tốt đó chứ?  

Lục Trung nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, thật lâu mới nói ra một câu.  

– Khá tốt, chưa chết được.  

Lục Lâm Thiên nói nhỏ, vì Lục Lâm Thiên chết đi, Lục Lâm Thiên cũng rất có ấn tượng với phụ thân của mình.  

– Lần sau đi ra ngoài phải cẩn thận một ít, tốt nhất không nên rời khỏi Lục gia.  

Lục Trung than nhẹ một tiếng, dường như với phản ứng của nhi tử đã trong dự liệu của hắn.  

– Không có việc gì chứ, ta đi đây.  

Lục Lâm Thiên nói xong, mang theo tiểu Long trực tiếp rời khỏi hậu sơn, loại phụ thân này không muốn cũng được, căn bản cũng không có tận trách nhiệm làm phụ thân, mình cần gì nhận hắn.