Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 344




Ánh mắt Lục Lâm Thiên cuối cùng nhìn vào người thanh niên vừa nói, hắn có đôi mắt to, mái tóc màu đen, thân hình lực lưỡng, trong mắt bắn ra sự âm tàn.  

– Tu vi Vũ Sư ngũ trọng đỉnh phong sao?  

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn kỹ người thanh niên này, cảm giác khí tức trên người hắn không ngờ lại là Vũ Sư ngũ trọng đỉnh phong, hẳn là cường giả trên Hổ Bảng.  

– Một ngũ trọng, năm tứ trọng sao?  

Lục Lâm Thiên đưa mắt nhìn qua một lượt, lần này trong đám đệ tử tới đây hò hét, năm người này thực lực đứng đầu.  

– Lão đại, hắn chính là Lục Lâm Thiên, ngươi phải giúp ta báo thù a.  

Bên người tên thanh niên cầm đầu kia lúc này xuất hiện một thanh niên trên vai trái đang băng bó, ánh mắt nhìn về phía Lục Lâm Thiên vẫn có chút khiếp sợ. Hắn chính là Chu Bảo Điền nửa tháng trước bị Lục Lâm Thiên tiện tay vặn gẫy một đoạn xương.  

– Các ngươi có việc gì thế?  

Lục Lâm Thiên lãnh đạm nói với thanh niên cầm đầu kia, trong lòng nghi ngờ, xem ra là người của Chu Bảo Điền tìm tới hắn báo thù, chẳng lẽ không phải là người Triệu gia kia?  

– Người đả thương huynh đệ Tứ Hải đoàn ta sẽ phải trả một cái giá lớn.  

Thanh niên kia lạnh nhạt nói một tiếng.  

– Ngươi chính là Hồ Tứ Hải sao?  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, nghe đám người Nhạc Bất Quần nói, đám người Chu Bảo Điền đều là người của Tứ Hải Đoàn gì đó a.  

– Không sai, bài danh thứ năm Hổ Bảng. Nghe nói ngươi là Vũ giả tam hệ sao? Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, cho dù ngươi là Vũ giả tam hệ cũng không có cách nào so sánh được với top năm Hổ Bảng.  

Thanh niên kia lạnh nhạt nói một câu rồi quay về phía đám người phía sau nói:  

– Các ngươi trông chừng đừng để cho tiểu tử này chạy thoát.  

Sưu…  

Năm mươi hai ngươi bao gồm cả Chu Bảo Điền tức thì tản ra, vây quanh Lục Lâm Thiên.  

– Ngươi muốn động thủ sao?  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói, mà lúc này trong tay hắn đã xuất hiện hai cái lợi trảo, chậm rãi đút vào tay.  

Thấy hai lợi trảo trong tay Lục Lâm Thiên, trong lòng Chu Bảo Điền run lên, có chút e ngại.  

– Động thủ thì sao, lý do ta có thể nói cho ngươi trước khi chết. Vốn ta chỉ muốn giáo huấn ngươi mà thôi, thế nhưng hiện tại ta lại muốn mạng của ngươi.  

Trong mắt Hồ Tứ Hải đột nhiên bắn ra sát ý. Nói xong, vẻ mặt hắn biến đổi, một cỗ khí thế phô thiên cái địa từ trong cơ thể phát ra, đồng thời sát ý cũng tràn ngập chung quanh.  

– Không ngờ lại là Vũ giả phong hệ.  

Lục Lâm Thiên liếc mắt nhìn Hồ Tứ Hải, khóe miệng khẽ mỉm cười, lợi trảo trong tay khẽ vung lên, trên lợi trảo mang theo khí tức nóng bỏng, sát ý trong mắt Lục Lâm Thiên bắn ra. Sát ý của đối phương hắn có thể cảm nhận được, đã như vậy hắn cũng không cần phải khách khí.  

– Lục Lâm Thiên, để ta nhìn xem, Vũ giả tam hệ rốt cuộc có gì đặc biệt hơn người.  

Hồ Tứ Hải quát lên một tiếng, thủ ấn trong tay chợt kết, một thanh trường đao lập tức xuất hiện trên tay hắn, lưỡi đao không ngừng bắn ra hàn mang.  

Hồ Tứ Hải xuất thủ, chân khí dưới thân bạo phát, tốc độ của Vũ giả phong hệ quả thực vô cùng nhanh chóng, trong sát na tạo ra từng đạo tàn ảnh, đao mang đánh xuống khiến cho không gian chấn động, kình phong sắc bén tạo ra tiếng rít gào trong không khí.  

Một đao của Vũ Sư ngũ trọng đỉnh phong, lại thêm tốc độ, thanh thế quả thực không nhỏ.  

Nhìn đao mang trước mặt Lục Lâm Thiên vẫn cười nhạt một tiếng, sát khi quanh thân bùng nổ, lạnh nhạt nói:  

– Ngươi muốn giết ta? Đáng tiếc đời này ngươi không có cơ hội.  

Dưới sát khí ngập trời, thủ ấn Lục Lâm Thiên không ngừng biến hóa, lợi trảo hoa lên trong nháy mắt bắn ra hỏa diễm nóng bỏng cùng va chạm một chỗ với đạo mang.  

̀Ầm ầm.  

Tiếng nổ lớn tức thì vang vọng, kình khí cuồng bạo biến mất, thân thể Hồ Tứ Hải bỗng nhiên lùi lại, hóa ra là hắn bị một cỗ kình khí lớn đánh bay.  

– Cùng tiến lên, không thể để tiểu tử này sống.  

Vẻ mặt Hồ Tứ Hải co quắp, thân thể nhanh chóng rút lui đồng thời cũng ra lệnh cho đám người chung quanh.  

– Cùng tiến lên.  

Đám người chung quanh cùng hét lên một tiếng, chân khí cuồng bạo xuất hiện, mười mấy Vũ Sư đồng thời đánh ra, tuy rằng chỉ là Tam trọng, Tứ tọng, Nhị trọng thế nhưng lại hơn ở chỗ nhiều người, uy thế cực kỳ đáng sợ.  

– Ha ha ha. Một đám kiến hôi mà cũng muốn đánh chết ta. Các ngươi còn chưa đủ tư cách, đã như vậy toàn bộ đi chết đi cho ta.  

Sát khí cuồng bạo xuất hiện cuốn quanh thân Lục Lâm Thiên, có người muốn mạng của hắn, mặc kệ là ai, mặc kệ ở nơi nào Lục Lâm Thiên hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua, một người cũng không.  

Cùng lúc đó, đám đệ tử chung quanh cảm nhận được cỗ sát khí và sát ý này đều không tự chủ được mà khẽ run lên.  

Trong nháy mắt Lục Lâm Thiên đánh ra một đạo thủ ấn kỳ dị, thân thể bắt đầu mờ đi.  

– Hư Linh huyễn ấn.  

Lục Lâm Thiên quát lên một tiếng, Vũ kỹ Hoàng cấp cao giai Hư Linh Huyễn  ́n được xuất động.  

Ngay khi thi triển Hư Linh Huyễn  ́n thân thể Lục Lâm Thiên cũng biến mất tại chỗ, không giang chugn quanh mang theo khí tức nóng bỏng giống như một cơn lốc cuốn đi tất cả.  

Sưu…  

Trảo ấn như xé rách trời cao, không gian như bị xé ra, kình khí cuồng bạo khiến cho không gian gấp khúc, âm thanh chói tai không ngừng vang lên. Lúc này có vô số máu tươi rơi xuống, đem theo thịt vụn, ngay cả xương cốt cùng nội tạng bị nghiền nát.  

– A…  

Từng tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn phía sau hậu sơn, lúc trảo ấn hạ xuống người rơi vào trong ảo cảnh của Hư Linh Huyễn  ́n sẽ tỉnh lại, lập tức phát ra tiếng kêu thê thảm của mình.  

– A…  

Tiếng kêu thê thảm vang vọng phía chân trời, sát khí cuồng bạo không ngừng khuếch tán. Phía sau hậu sơn lúc này được bao phủ trong máu tươi, đây tuyệt đối là đồ sát, đồ sát tàn bạo.  

Tiếng kêu thảm thiết chói tai lúc này quanh quẩn giữa không trung, lúc này ở phía xa có không ít đệ tử Vân Dương Tông nghe được toàn thân không nhịn được mà khẽ rùng mình.  

– Phía hậu sơn xảy ra chuyện rồi, mau tới đó.  

Có không ít đệ tử Vân Dương Tông nhanh chóng chạy tới, mấy chỗ trong đình viện lúc này có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng dùng tốc độ nhanh nhất dẫn đầu lao về phía hậu sơn.  

Sưu… Sưu..  

Trảo ấn liên tục hạ xuống, khi thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện trước mặt hai người cũng là lúc quang mang quỷ dị kia tiêu tán, hai người này cũng phục hồi tinh thần lại, hai người này chính là Chu Bảo Điền và Hồ Tứ Hải.  

– Đừng giết ta, đừng…  

Nhìn vào thân ảnh trước mặt, trong mắt Chu Bảo Điền xuất hiện sự sợ hãi tột độ, người trước mắt toàn thân đều có sát khí cũng khiến cho linh hồn hắn run rẩy. Thế nhưng hắn còn chưa nói xong một đạo chưởng ấn trực tiếp đánh vào ngực hắn, hắn có thể nghe được tiếng xương cốt và nội tạng bị nghiền nát.  

– Ta nói rồi, lần sau còn dám trêu vào ta, ta không ngại lấy tính mạng của ngươi.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói một tiếng, chân khí trong tay bùng lên, lợi trảo từ trong ngực Chu Bảo Điền rút ra đem theo một đống nội tạng bị nghiền nát.