Định Phong Ba

Chương 13: Kiến Minh Đường




"Thôi Thực..." Xe ngựa biến mất trong một mảnh tuyết bay, tuyết bay đầy trời rơi xuống ô đồng màu hạnh.

- -- Bánh xe quay dừng lại ở lối đi, trong xe xuất hiện một người phụ nữ: "Tứ Lang."

"A Nương." Vương Cẩn Thần tay cầm ô, phục hồi tinh thần lại hô.

"Thu thập thỏa đáng rồi, chúng ta đi thôi."

"Được."

Vương Cẩn Thần sau khi lên xe liền để ý, áy náy với mẫu thân nói: "Để cho a nương đi theo nhi tử đi qua đi lại bị giày vò, là nhi tử bất hiếu. "

"Ngươi đã quyết định thì phải vạn phần cẩn thận, a nương không cầu ngươi có thể mang lại vinh quang cho gia môn, chỉ cần có thể bảo toàn chính mình bình an thuận lợi đối với a nương mà nói chính là tốt nhất rồi."

"Hài nhi đã nhớ kỹ."

****

—— Lạc Dương ——

Tiêu Uyển Ngâm quỳ gối trước mặt người phụ thân vừa mới xuống triều trở về, Tiêu Chí Sùng đứng bên cạnh phụ thân khuyên nhủ: "A Gia người đều đã để Thất Nương quỳ một canh giờ..."

"Ngươi câm miệng!"

Chính thê Thôi thị vốn định nói cái gì đó cũng bị một tiếng sấm rầu này mà dừng lại.

Tiêu Uyển Ngâm lẳng lặng quỳ không nói một lời, Tiêu An Giới ôm một bụng tức giận chất vấn hỏi: "Ngươi có biết chuyện của ngươi ở Trường An truyền đến Lạc Dương này, người dân đồn đãi thế gia chúng ta như thế nào không? Tương lai hắn là trượng phu của a tỷ ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết mình có mang hôn ước trên người sao?!"

"Nữ nhi chỉ xuống nước cứu người,việc vì sao nàng lại rơi xuống nước, A Da có biết nguyên nhân không?" Tiêu Uyển Ngâm trừng mắt nhìn phụ thân hỏi ngược lại.

"Thái độ của ngươi đây là gì?" Với chức trách là người đứng đầu trong *môn hộ, Tiêu An Giới nhanh chóng mặt lạnh xuống không vui.

*Môn hộ: là gia đình.

Tiêu Uyển Ngâm quay đầu: "A Ông chưa bao giờ dạy cho ta vì mặt mũi mà thấy chết không cứu." Lại nói: "Hưng thời đồ lợi cho ngươi, lúc thất bại tránh xa ngươi, nghe được lời đồn đãi mà không đi điều tra chân chính thị phi, chỉ lo mặt mũi cùng ánh mắt của người khác, nhà chồng như vậy không cần cũng được."

—— Bụp bụp —— 

Tiêu An Giới nghe tiếng nàng trả lời, nhất thời giận dữ vỗ bàn: "Ngươi đây là đang chỉ trích lão phu sao? Vẫn là lão phu ngày thường quá dung túng ngươi. "

"Nữ nhi không dám." Tiêu Uyển Ngâm quỳ xuống nói.

"Có thể lấy thân nữ nhi xuống nước cứu nam tử trưởng thành, ngươi còn có cái gì không dám?" Tiêu An Giới mở to trợn mắt chỉ nàng mà nói.

"Ngươi đừng phát ra lửa giận lớn như vậy." Thôi thị ở một bên khuyên can: "Thất Nương xưa nay tâm thiện, lại không thích tranh đoạt với người khác, lang chẳng lẽ tình nguyện nghe lời đồn đãi của người ngoài nhưng cũng không muốn tin lời nữ nhi mình nói sao? "

Tiêu An Giới đặt khuỷu tay lên bàn chống trán thở dài một hơi: "Ta mặc kệ lời đồn đãi là thật hay giả, chỉ dựa vào việc *hậu tự sau này, ngươi cùng hắn tuyệt đối không có khả năng, vi phụ đem lời nói đặt ở chỗ này, ngươi lui xuống đi. "

*Hậu tự: sinh con cháu

Tiêu Uyển Ngâm ngẩng đầu, chợt xụi lơ ngồi sấp trên mặt đất, nàng lệnh Tọa đường y nói như vậy chỉ là vì để cho Vương Cẩn Thần cùng a tỷ bị hủy bỏ thông gia, đồng thời cũng có thể vì nàng sau khi cắt đứt lo lắng bên trong của nàng: "A Gia..."

"Đi xuống."

Tiêu Chí Sùng tiến lên nâng muội muội ngồi dậy: "Thất Nương, ngươi cứ nghe A Gia đi." chợt ghé sát lại gần nói nhỏ: "Trên triều đình Hoàng Thái Hậu điện hạ chuẩn bị phá hủy Càn Nguyên điện để xây dựng Minh Đường, Hoàng thất xa lánh các học giả Nho Giáo mà trở nên thân thiết với các học giả phương Bắc. A Gia đang vì chuyện này mà phiền muộn, đợi tình thế này qua đi, chuyện của ngươi lại tiếp tục thương nghị. "

Tiêu An Giới mặc dù phát hỏa với nàng, nhưng cũng không xử phạt, thậm chí ngay cả giam cầm cũng không có, Tiêu Uyển Ngâm liền túm lấy tay ca ca đứng dậy: "Nữ nhi cáo lui. "

****

Gió lạnh đầu xuân từ đoan môn thổi vào Thái Sơ cung, một tiểu hài tử khoảng bốn tuổi từ trong đại điện bay ra, nữ tử trẻ tuổi đuổi theo: "Tam Lang, ngươi chạy chậm một chút. "

Tiểu hài tử giơ tay lên trên cột trụ hành lang trong điện, ngơ ngác nhìn tuyết bay trong điện: "Cô mẫu xem, tuyết rơi. "

Nữ quan phúc thân ở bên phải hành lang nói: "Sở vương vạn phúc. "

Thái Bình công chúa đuổi theo đem một bộ áo choàng thật dày khoác lên cho tiểu hài tử, quay đầu phân phó nội thị: "Đem Sở vương mang về chỗ Đức phi đi. "

"Vâng."

Nội thần vừa dứt lời, tiểu hài tử liền vỗ tay hắn ra, chạy đến dưới gối phụ nhân, gào thét hô: "A Dì. "

Phụ nhân mặc thường phục dành cho thiếu nữ, ôn nhu sờ sờ đầu tiểu hài tử: "Tìm Tam Lang đã lâu, thì ra là ở chỗ Thái Bình trưởng công chúa. "

"Vừa mới vào cung, liền từ trong tay a huynh mang Tam Lang ra ngoài, đang muốn lệnh nội thị đưa hắn trở về, vừa lúc Đức phi lại đây." Thái Bình công chúa trả lời.

"Ta liền nói, vừa rồi mới đi chỗ thánh nhân, thánh nhân nói Tam Lang đi theo trưởng công chúa rời đi." Đức phi lần nữa vuốt cái đầu nhỏ của tiểu hài: "Nếu trưởng công chúa cùng Thượng Quan tài nhân không có việc gì, thiếp trước tiên đem Tam Lang mang về. "

"Được."

Sau khi hành lang điện dần dần trở nên an tĩnh, Thái Bình công chúa vươn tay ra khỏi tay áo, một mảnh bông tuyết rơi vào lòng bàn tay, không đến chốc lát liền vì nhiệt độ trong lòng bàn tay mà biến thành nước: "Chuyện của Minh Đường đã định rồi sao? "

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu, Điện hạ chuẩn bị để cho *quý phụ của phò mã Tiết Hoài Nghĩa làm giám thị."

*Quý phụ: đồng nghĩa với thúc thúc, bá phụ hay còn gọi là chú bây giờ.

Thái Bình công chúa nghe xong nhíu mày, tay sắp mở ra lại nắm giữ thành quyền: "Cái gì Tiết Hoài Nghĩa, quý phụ gì, hắn bất quá chỉ là một thị tỉnh vô lại mà thôi."

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu, mấy mảnh bông tuyết bay vào hành lang điện rơi trên lông tơ trắng: "Thất Nương đến Lạc Dương. "

Thái Bình công chúa quay đầu nói: "Là vì chuyện nàng ở Trường An cùng thứ tử nhà nào đó? "

"Ừm."

Thái Bình công chúa chợt cười lạnh: "Đám thế gia này đem môn đệ làm mặt mũi sao? Bám bến chung quanh cũng không ngại mệt mỏi, bất quá ta ngược lại rất tò mò, là loại nam nhân nào lại có thể làm cho nàng tâm tâm niệm niệm mười năm? Ta nghe nói nhi tử của Lý Chiêu Đức tướng mạo ưa nhìn, cùng nàng quen biết từ lâu cũng có lòng ái mộ, gia thế lại tốt, vì sao nàng không lại cần? "

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu suy tư một phen: "Lý Nguyên Phù ta ngược lại đã từng gặp qua, về phần người Thất Nương vướng bận kia, ta cũng chỉ là ở trong miệng Thất Nương nghe nói về quá khứ của các nàng, không phải ai cũng coi trọng gia thế, Thất Nương cũng không phải loại người đó. "

****

Mười bốn tháng giêng, lúc canh năm hai giờ Thái Sơ cung vang lên tiếng trống, tiếng trống trên đường phố theo đó vang lên, quan viên phi bào trèo lên cửa đoan của đèn vải.

"Thùy Củng bốn năm, mười bốn tháng giêng, ở tuổi Mậu Tử, thượng nguyên phụng sắc chỉ, Kim Ngô bãi bỏ lệnh cấm...."

Xuyên qua thành trì, Lạc Thủy xây dựng mấy cây cầu, tết Thượng Nguyên, số lượng xe trâu và xe ngựa chở đầy hàng hóa qua lại đột nhiên tăng lên, gia đinh xách hộp thức ăn từ cầu phao trên Lạc Thủy chen ra tiến vào nhà Tống học sĩ: "Cô nương, cô nương, thứ người muốn Lộc Quyên đã mua về. "

"Cho ta đi."

"Vâng."

Tống Lệnh Nghi tiếp nhận thịt nai từ Bắc thị mua về, xoay người đi vào thư phòng của phụ thân.

—— Cóc cóc ——

Tại Sùng Văn quán, học sĩ Tống Chi Vấn đang viết tấu sơ, nghe thấy tiếng cửa vang lên mở miệng hỏi: "Người nào? "

"A Gia, là Lệnh Nghi."

Chợt dừng bút ngẩng đầu: "Vào đi, cửa không khóa. "

Tống Lệnh Nghi đẩy cửa vào trong, trên bàn sách của phụ thân liệt kê một đống hình dạng, đồng hồ, cùng với một quyển sách năm ngoái từ Hội Kiểm nhặt về quên trả lại cho người chủ nhân kia.

"Nữ nhi biết A Gia mấy ngày gần đây phiền lòng, không thấy A Gia ăn sáng liền mua một ít thịt A Gia bình thường thích ăn cùng thịt dê."

Trong nháy mắt hộp thức ăn mở ra, mùi thịt dê tươi ngon đã được xử lý toát ra tràn ngập toàn bộ thư phòng, tỳ nữ bưng vào một chậu nước ấm trong suốt, Tống Chi Vấn đứng dậy rửa tay cười tủm tỉm nói: "Vẫn là cô nương nhà ta biết săn sóc phụ thân. "

"A Gia là luôn phiền chuyện xây dựng Minh Đường?"

Tống Chi Vấn gắp một khối thịt dê lên: "Thái hậu muốn đem công lao đều đưa cho Tiết Hoài Nghĩa, một người bán hàng ở trên phường, lại có thể phụng mệnh xây dựng thánh địa, tiến sĩ chúng ta cùng học sĩ khổ cực học cử trong mùa lạnh, lại chỉ có thể liều mạng lấy lòng, ngạo cốt của người đọc sách đã không còn lại gì nữa rồi."

Tống Lệnh Nghi nghe xong khẽ nhíu mày: "Có thể trải qua khổ cực mới có thể là đại đạo đích thực, A Gia nhất định sẽ được Thái Hậu coi trọng." Chợt gắp một miếng thịt dê vào trong đĩa nhỏ trước mặt Tống Chi Vấn, lại bưng nước sốt ra: " A Gia nếm thử thịt dê này. "

Tống Chi Vấn nhìn chằm chằm nữ nhi trong chốc lát: "Cô nương ngươi a bây giờ cũng đã trưởng thành. "

Tống Lệnh Nghi liền buông đũa gặp người xuống: "Theo lời đại nhân phân phó, ân mà người nuôi nấng, Lệnh Nghi không dám quên. "

"Vi phụ có thể có cái gì phân phó." Tống Chi Vấn vun râu dài: "Ngươi chỉ là tức nữ của Tống Diên Thanh ta, ngươi trưởng thành, vi phụ tự nhiên cũng phải thay ngươi lưu ý xem có lang quân thích hợp hay không, chính ngươi có người chung ý hay không? "

"Nữ nhi nghe nói Lục Nương Thất Nương nhà Tiêu thiếu giám đều đã hủy hôn..."

Tống Chi Vấn chần chờ trong chốc lát, chợt đứng dậy đi đến trước bàn cầm lấy một quyển sách: "Người đính hôn với nữ thứ sáu của Tiêu An Giới chính là chủ nhân của vật này, Lang Tú Vương thị. "

Phía dưới cuốn sách dùng dòng viết ba chữ nho nhỏ, bên cạnh còn kèm theo huy hiệu màu đỏ: "Chữ của đứa nhỏ này không tệ, văn chương có hiểu biết, thi từ trình tự đều không kém học sĩ quốc gia, chính là không biết năm nay thường khoa hắn có cùng ứng cử hay không, bất quá..." 

Tống Chi Vấn gõ gõ ngón tay đặt trên bàn: "Thái Hưng Duyên Lệnh Vương thị toàn bộ nhất mạch ở quốc triều đều chưa từng xuất ra chức quan cao, trong triều thượng tầng cơ hồ không thấy bóng dáng tộc nhân Vương thị, nếu hắn muốn trúng đệ nhất không có người tiến cử liền khó như lên trời. Ta sinh ra hơi lạnh, phụ thân bắt đầu từ quê lư, có thể đăng khoa tiến sĩ cùng đệ nhất. Ở trong lại trải qua bao nhiêu khốn khổ." Tống Chi Vấn dứt lời khẽ thở dài một tiếng: "Người đều bị ép buộc mới có thể thay đổi, ta cũng không ngoại lệ. "

Tống Lệnh Nghi đi đến phía sau phụ thân buông tay nắm bả vai rộng lớn của hắn: "A Gia không cần nhìn ý muốn ở ánh mắt người ngoài, lòng người cách bụng. "

Tống Chi Vấn khẽ hít sâu một hơi, giơ tay vỗ vỗ nữ nhi: "Ngươi yên tâm, A Gia nhất định vì ngươi tìm một mối hôn sự tốt. "

***

Quan Trung đến Giang Nam từ tây sang đông ước chừng ngàn dặm, Vương Cẩn Thần liền đổi đi đường thủy, vội vàng chạy chậm cuối cùng cũng trở về Việt Châu Sơn Âm vào đêm trước tết Thượng Nguyên, người về nhà đoàn tụ cũng không được phụ thân quan tâm, thậm chí là mấy tháng nay ăn mặc ra sao cũng không hỏi tới.

"Bệnh ẩn của ngươi là chuyện gì xảy ra? Vì sao Trường An lại có lời đồn đại như vậy truyền ra?" Vương Triết kéo 'nam hài' duy nhất này đến thư trai đóng cửa sổ và chất vấn.

Vương Cẩn Thần quỳ gối trước bàn cúi đầu: "Phụ thân sẽ không hỏi chuyện nhi tử rơi xuống nước như thế nào sao? "

Vương Triết giơ tay lên, trong lòng một trận áy náy nhưng lại không khéo được: "Ngươi chỉ cần trả lời lời ta là được. "

"Là Thất Nương, ta khi còn nhỏ có quen biết nàng, ta có thể sống sót trở về Việt Châu gặp phụ thân, cũng là do Thất Nương cứu."

"Cái này lão phu biết." Vương Triết vuốt ve tay: "Lời đồn này đối với ngươi mà nói coi như là chuyện tốt, ngươi rơi xuống nước..."

Vương Cẩn Thần quay đầu: "Nhi tử hiện tại không muốn nói."

Vương Triết chống ghế đứng dậy đi tới trước mặt Vương Cẩn Thần khom lưng đỡ dậy: "Ta biết ngươi chịu không ít ủy khuất..."

"Xuất thân không thể quyết định tất cả. Nhi tử không muốn luôn bị người ta khi dễ." Vương Cẩn Thần ngẩng đầu, mở hai mắt đã ửng đỏ, thái độ kiên quyết: "Nhi tử muốn tham gia hương cống năm nay. "

Tay Vương Triết Thác trên cánh tay Vương Cẩn Thần lập tức rút trở về: "Ngươi nói cái gì vậy? "

Vương Cẩn Thần phục đầu nói: "Nhi tử muốn tham gia hương cống, nhập làm quan."

"Ngươi điên rồi sao?" Vương Triết kinh hách liên tục lui về phía sau.

Vương Cẩn Thần nâng đầu gối lên mu bàn tay: "Thân áo choàng này là do đại nhân cho, nơi đó liền dùng thân áo choàng này mở ra một nơi khác."

"Không có khả năng!"  Vương Triết phất tay áo dứt khoát từ chối.

"Trước khi nhi tử về quê đã gửi thư cho tộc bá phụ cùng trọng phụ, lúc quan học đọc sách, sứ quân vẫn cố ý cho ta đi thi, phụ thân chẳng lẽ muốn chống cự tộc bá phụ cùng sứ quân?"

"Ngươi?" Vương Triết xoay người chỉ vào Vương Cẩn Thần thở hổn hển: "Ngươi muốn cả gia tộc Thái Hưng Vương gia chúng ta chết hết hay sao?" Nắm chặt tay áo lạnh lùng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu nghịch tử này của ngươi."

"Ngay từ đầu người lừa gạt đầu tiên, không phải phụ thân ngài sao?" Vương Cẩn Thần nước mắt lưng tròng nhìn phụ thân: "Nếu phụ thân đã cho nhi tử hy vọng, vì sao lại phải tự tay dập tắt?"

Vương Cẩn Thần từ trên mặt đất bò dậy, nâng chân phải cong cong chống đầu gối chậm rãi đứng lên, sắc mặt có chút âm trầm: "Trong lòng phụ thân, chẳng lẽ không có áy náy sao?"

*Hết Chương 13*

***

Tác giả có điều muốn nói:

Việt Châu chính là quận Hội Kiểm, chi hội thùy vòm hai năm kiểm kê huyện Sơn Âm, cùng huyện Hội Kiểm đồng thành mà trị.

Mượn bối cảnh sẽ không làm xáo trộn lịch sử.

Tiểu Vương làm như vậy kỳ thật có chút ích kỷ, ngoại trừ là vì Thất Nương (tuyệt đại bộ phận là) còn có chính là tranh một hơi.

A di xưng hô chính là mẹ đẻ thiếp thất, hoàng thất phần lớn xưng hô cùng dân gian đều giống nhau, trường hợp chính thức cũng chỉ có quân thần.

Bài thơ của Tống Chi Vấn hẳn là đều đã học qua, nhưng nhân phẩm của người này có vấn đề rất lớn.

Một lần nữa khẳng định, bài viết này là vô lý, nữ chính có hào quang ~