Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 12






Qua nửa ngày, nữ thanh niên trí thức nhẹ giọng nói sang chuyện khác: “Cái con bé Bảo Châu này, thoạt nhìn tưởng hiền lành nhưng thật ra rất hung dữ.”Bồ Nam: “Đứa nhỏ không cha, nếu không có chút lợi hại, không phải sẽ bị người khi dễ hay sao.”Lời này nói ra rất có lý, nhóm thanh niên trí thức đều gật đầu tán thành.Đang nói chuyện phiếm, bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Bảo Châu mang theo cái rổ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía núi, đây là đường về nhà của cô bé.

Trong thời gian trồng vội gặt vội, cơ hồ là con cái của mọi gia đình đều phải ra đồng làm việc, nhưng cũng không phải là tất cả bọn chúng.Chẳng qua nếu những đứa trẻ lười biếng này bị phát hiện, đại đội trưởng có thể tới cửa nhà nó mắng chửi người.Thế nhưng Tiểu Bảo Châu là một ngoại lệ, không phải là đại đội trưởng có ưu đãi với nhà cô bé.


Mà là nhà cô bé hơi xa một chút, vốn dĩ cần phải có người về nhà nấu cơm, nhưng ở nhà cô bé chỉ có mỗi một người, đó là ma ốm Tiểu Bảo Nhạc.Tiểu Bảo Nhạc năm nay ba tuổi, đương nhiên, trên thực tế là không đủ ba tuổi, chỉ khoảng hơn hai tuổi một chút.

Đứa nhỏ này vốn sinh ra đã yếu ớt, người còn nhỏ, cho nên cần có người chăm sóc.


Chính vì em của mình, Tiểu Bảo Châu mới không giống bọn nhóc trong thôn cả ngày chơi đùa vui vẻ.Cô bé mang rổ về nhà, vừa bước vào cửa, liền nghe được thanh âm rên rỉ nho nhỏ nghe như tiếng mèo kêu: “Chị ơi… chị ơi!”Tiểu Bảo Châu thịch thịch thịch mở cửa, chạy nhanh tới hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”Đứa bé trai bị đặt ở trong một cái cũi gỗ, cũi gỗ này được một cụ ông trong làng làm giúp.

Những nhà nông khác đều giống nhau, nhà nào cũng phải nhốt trẻ con lại.Cũng bởi mọi người đều phải chật vật đi kiếm cái ăn, đã không giàu có gì, lấy đâu ra người ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ như vú em?Có cái cũi đem trẻ con giữ lại, khiến cho nó không thể tùy tiện chạy ra ngoài, cũng không thể tự mình làm mình bị thương, cho nên chúng đều coi cũi của mình là nơi an toàn để vui đùa.

Thậm chí còn có thể chơi đến vui vẻ mà không cần người trông..