…
Năm năm sau…
Paris, Pháp
Một người đàn ông thành đạt, sang trọng lịch lãm bước xuống chiếc BWM đen, tay đóng cửa lại. Nơi dừng chân là một căn nhà nằm ở trung tâm thành phố Pari. Tuấn Anh cảm thấy tim mình khẽ run một nhịp. Có lẽ khoảng cách đã rất gần…
Năm năm nay, Tuấn Anh đã vươn lên khỏi bệnh tật và tiếp tục sống. Trong quá trình chữa trị có rất nhiều khó khăn, có lúc tưởng chừng muốn gục ngã, nhưng khi nhớ đến Bảo Anh, Tuấn Anh lại phấn chấn lên. Và ngày hôm nay cũng đã đến, là cái ngày mà Tuấn Anh đã chờ đợi rất lâu. Chân đã lành lạnh hẳn, có thể đi đứng bình thường thậm chí là có thể dùng võ thuật, và vết thương đó cả đời này chắc chắn sẽ không tái phát.
Tuấn Anh đưa bàn tay run run của mình bấm chuông cửa. Tiếng chuông vang lên, một người phụ nữ bước ra mở cửa…
-Tuấn Anh…
Diệu Phương hoảng hốt nhìn Tuấn Anh. Cô nhớ rằng Tuấn Anh vẫn còn sống nhưng không hề có một tin tức về Tuấn Anh sau căn phẩu thuật.
-Bảo Anh có nhà không?
-Anh đến trễ vài phút! Chị ấy ra ngoài rồi!-Cô nuốt tiếc nói.
Một tiếng thở dài từ Tuấn Anh làm không khí nặng nề.
-Dì Phương, chú này là ai vậy?-Giọng nói của một đứa bé vang lên.
Nhìn đứa bé, Tuấn Anh có một cảm giác thân thuộc không thể tả được bằng lời. Tuấn Huy có đôi mắt giống Tuấn Anh, mắt đen mi dày, chóp mũi cao. Đôi mày thanh tú, tóc nâu nâu là giống Bảo Anh.
-Đây là Tuấn Huy!-Diệu Phương nhìn Tuấn Anh nói.
-Tuấn Huy!-Tuấn Anh cúi người xuống nhìn đứa trẻ.-Mẹ con đâu rồi?
-Dạ! Mẹ Bảo Anh của con không có ở nhà ạ!-Tuấn Huy lễ phép nói.-Nhưng chú là ai vậy ạ?
Nghe ba từ “Mẹ Bảo Anh” phát ra từ miệng Tuấn Huy, trong lòng Tuấn Anh xuất hiện một cảm giác kì lạ, đối với loại cảm giác này rất lạ lẫm với Tuấn Anh, có phải người ta hay gọi cảm giác này chính là tình thâm máu mủ, là tình phụ tử.
-Uhm… chú là... ba của con!-Tuấn Anh xoa đầu Tuấn Huy.-Vì ba sẽ kết hôn với mẹ của con!
Tuấn Huy lúc đầu có bối rối nhưng bắt gặp cái gật đầu của Diệu Phương, thằng bé cười.
-A… Tuấn Huy có ba rồi sao? Mẹ nói là ba đi xa rồi, không về chơi với Tuấn Huy nữa!-Đứa trẻ mừng rỡ.-Nhưng kết hôn là gì vậy ạ?
Tuấn Anh bật cười với câu hỏi này, bàn tay chậm rãi xoa đầu Tuấn Huy.
-Sau này lớn rồi con sẽ biết thôi!
Tuấn Anh bế Tuấn Huy vào nhà, Tuấn Huy cũng rất vui vẻ, không hề có cảm giác xa lạ.
-Sao em lại qua đây?
Diệu Phương im lặng không trả lời, vì cô cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Sau khi li hôn với Khắc Huy, cô mới phát hiện mình đã mang thai. Lúc đó cô rất bối rối, không biết làm thế nào thì nhận được cuộc điện thoại hỏi thăm từ Bảo Anh. Lúc đó cô đã quyết định qua Pháp với Bảo Anh.
-Em không nói cũng không sao!-Tuấn Anh nói, ánh mắt trìu mến nhìn đứa trẻ đang ngồi trên đùi mình.-Có phải là Bảo Anh và Tuấn Huy sống vất vả không?
-Làm mẹ đơn thân rất vất vả! Nhưng em lúc nào cũng nhìn thấy chị ấy cười!-Diệu Phương nói.-Bây giờ anh đã trở về rồi! Vậy là tốt rồi!
-Anh sẽ làm cho gia đình nhỏ bé của anh được hạnh phúc!-Tuấn Anh nói.-Mà Bảo Anh đi đâu vậy?
-Chị ấy đi thăm chị Phương Thảo thôi!
Một tiếng khóc của em bé từ trên lầu. Là tiếng bé gái, là con gái của Hạ Diệu Phương và Âu Khắc Huy, nhưng tên giấy khai sinh là Hạ Diệu Nhiên.
-Lại khóc rồi! Anh chờ em chút nhé!
Diệu Phương vội vàng lên lầu xem. Đứa con này đến cũng không phải không đúng lúc, Diệu Nhiên đến với cuộc sống của cô, an ủi rằng cuộc sống của cô sao này dù sao vẫn còn có một người để cô vững tin mà tiếp tục sống. Phải, cô sống vui vẻ cho đến tận ngày hôm nay, tất cả là vì con.
Khi mới biết mình mang thai, cô đã hết sức hoang mang và còn nghĩ đến việc phá bỏ cái thai. Nhưng nghĩ đến lần trước đã sảy thai, và cô cũng không cam lòng phá bỏ giọt máu của bản thân nên đã giữ lại. Cô giữ lại mặc dù biết rằng, nếu đứa con chung của anh và cô ra đời, tức là một lúc nào đó, cuộc đời của cô sẽ một lần nữa bị anh chen vào, có thể là vì đứa con chung này.
***
Bảo Anh ngồi kế bên giường của Phương Thảo, bàn tay nắm chặt lấy nhau, mắt liếc Nhật Hào đứa ở khung cửa sổ nhìn ra ngoài.
-Sao lại không biết chăm sóc mình vậy chứ?
-Mình không sao! Chỉ là cảm thông thường!-Phương Thảo gượng cười.-Cậu về đi, Diệu Phương ở nhà còn phải chăm sóc cho Diệu Nhiên và Tuấn Anh nữa đấy!
-Cậu đuổi mình sao?-Bảo Anh hỏi.
-Không! Mình không có ý đó!
Tiếng điên thoại reo lên. Bảo Anh bắt máy, là Diệu Phương thúc về, nhưng chưa nói rõ lí do thì đã cúp máy.
-Thôi! Cậu tự chăm sóc tốt cho mình!-Bảo Anh vội vàng nói.-Nhật Hào, chăm sóc tốt cho Phương Thảo! Tôi phải về!
-Không tiễn!-Nhật Hào nói.
Sau khi Bảo Anh bước ra ngoài, nụ cười trên môi Phương Thảo dập tắt.
-Từ Uyên và Từ Khánh đâu rồi?
Phương Thảo hạ sinh một cặp song sinh. Đứa con trai tên là Âu Từ Khánh còn con gái tên là Âu Từ Uyên. Cái tên do Nhật Hào đặt, Phương Thảo cũng chẳng can thiệp. Cuộc sống của họ mấy năm nay, không giống vợ chồng. Dù ngủ cùng phòng nhưng Nhật Hào đi sớm về khuya, có lúc lại ngủ ở phòng trẻ. Số lần chạm vào Phương Thảo trong năm năm qua, rất ít! Nhưng vì không muốn Bảo Anh lo lắng mà vẫn cố cho rằng mình vẫn ổn.
-Nhà trẻ!-Nhật Hào lạnh nhạt nói.
Phương Thảo im lặng. Có một chuyện khiến mối quan hệ của họ mỗi lúc mỗi tệ hơn. Đó là Nhật Hào quá cố chấp, nghĩ rằng bản thân mình không đáng có được tình yêu của Phương Thảo nên làm cho cô gái mỗi lúc mỗi tuyệt vọng. Hắn muốn Phương Thảo để lại hai đứa con, hắn sẽ chăm sóc thật tốt và còn Phương Thảo sẽ bắt đầu với cuộc sống mới với một người đàn ông mới. Còn chuyện không thể sinh con, hắn đã nhìn thoáng hơn, người nước ngoài rất thoáng chuyện này, có thể xin con nuôi hoặc nhờ người sinh hộ. Hắn không bắt buộc Phương Thảo ra khỏi nhà nhưng đối xử rất lạnh nhạt, số lần gặp con giảm hẳn.
Về Phương Thảo, khi sống cùng Nhật Hào, mấy ngày đầu tiên những tưởng sẽ hạnh phúc nhưng thực tế lại khác. Phương Thảo hận Nhật Hào vì đã tìm cách chia rẽ tình mẫu tử, tìm mọi cách để rời xa hai đứa con.
***
Tuấn Anh hỏi Tuấn Huy rất nhiều việc trong cuộc sống của Tuấn Huy và Bảo Anh trong thời gian qua. Bảo Anh làm việc cho một chi nhánh của Royal ở Pháp. Cuộc sống của hai ngươi không khó khăn nhiều.
-Ba à! Mẹ hay khóc lắm! Có khi mẹ nhìn con rồi lại quay lưng đi khóc!-Tuấn Huy nói.
-Không sao đâu! Từ giờ mẹ con sẽ không khóc nữa!
Tuấn Anh thấy sót xa. Có lẽ vì Tuấn Huy có dung mạo giống Tuấn Anh nên khi Bảo Anh nhìn lại nhớ đến.
-Trong lớp con, bạn nào cũng có ba! Có bạn còn hỏi ba con đâu, sao không lúc nào thấy ba đến đón!-Tuấn Huy kể.-Lúc đó con đã nói như mẹ từng nói, ba con đi làm ăn xa nhưng lúc nào cũng dõi theo con cả!
-Uhm… Tuấn Huy của ba ngoan! Sau này, ba sẽ đưa đón con đi học! Chịu không?-Tuấn Anh véo mũi đứa trẻ.
Bên ngoài cửa, tiếng rơi đồ phát ra. Ánh mắt của Tuấn Anh và đứa trẻ nhìn ra ngoài cửa.
-A.. Mẹ!-Tuấn Huy mừng rõ.
Bảo Anh im lặng sững sờ, người đừng trước mặt Bảo Anh là Tuấn Anh. Tuấn Anh gương mặt vẫn điển trai không có gì thay đổi nhiều, nhưng có lẽ gầy đi so với trước, trên trán có một vết sẹo khá dài được tóc che tạm đi. Tuấn Anh còn sống? Còn sống nhưng tại sao lại không về? Tại sao lại không bên cạnh Bảo Anh? Tại sao bây giờ mới chịu xuất hiện?
“Bốp…”
Cái tát Bảo Anh dành cho Tuấn Anh để xoá đi chút uất hận trong lòng mình. Diệu Phương cũng vừa từ trên lầu bước xuống, kịp chứng kiến cái tát. Sau đó đánh liên tiếp vào ngực Tuấn Anh, vừa nói nước mắt vừa tuông rơi.
-Đồ vô trách nhiệm! Còn sống sao không về? Sao không chịu trách nhiệm với em? Sao vậy?
Tuấn Anh kéo Bảo Anh ngã vào lòng mình, ôm chặt không buông, bàn tay khẽ lau giọt nước mắt, lòng Tuấn Anh lúc này cũng cay cay khôn xiết.
-Anh xin lỗi! Là lỗi của anh!
Tiếng khóc lúc to hơn, một lúc sau nhỏ lại rồi dần dần biến mất hẳn. Bảo Anh đẩy Tuấn Anh ra. Tuấn Anh hơi sững người.
-Bấy lâu nay, anh có người phụ nữ khác?-Bảo Anh cố gắng nói rõ từng chữ, vì ngoài lí do này Bảo Anh chẳng nghĩ ra được lí do nào khác.
-Này, em nghĩ anh như vậy sao?-Tuấn Anh hơi nhíu mày.
Bảo Anh chỉ im lặng không nói.
-Khờ quá! Anh chỉ có mình em thôi!-Tuấn Anh ghé sát vào tay Bảo Anh nói.
Cảm giác vẫn như ngày nào, trái tim khẽ lỗi nhịp. Bảo Anh biết rằng mình chưa bao giờ quên được Tuấn Anh.
***