Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 14: Vì em




…?!

Hôm sau, Gia Minh và Dương Thắng bước vào phòng Chủ tịch, vừa bước vào Dương Thắng nói ngay:

-Khắc Huy, có tin xấu từ Tuấn Anh?

-Cũng không hẳn!-Khắc Huy vẫn bình thản xem văn thư.-Vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát!

-Kho hàng bên Anh mất cũng được, miễn là Tuấn Anh bình an trở về!-Gia Minh nói.-Rồi chúng ta sẽ tìm cách khác!

-Lo thật, không nên hợp tác với loại người như lão Bob!-Dương Thắng nói.-Royal bên Anh của chúng ta có nội gián, là người của lão!

Bob là người cùng hợp tác với Royal trong lô hàng lần này. Là người đứng đầu Tập đoàn đang cạnh tranh với Royal ở thị trường Anh. Ông ta là một lão cáo già mưu mô.

-Nhưng các cậu nên hiểu Tuấn Anh!-Khắc Huy nói.-Anh ấy sẽ không về khi chưa có kết quả!

Dương Thắng và Gia Minh thở dài.

-Như các cậu đã biết, lô hàng quan trọng bên Anh lần này là đá quý!-Khắc Huy nói nhìn chăm chăm vào văn thư.-Lão Bob không phải là chuyên gia về đá quý, Tuấn Anh lại là cao thủ trong lĩnh vực này, chúng ta có thểi lợi dụng điểm này! Sẽ ổn thôi!

Căn phòng im lặng vài phút thì Gia Minh lên tiếng hỏi:

-Cậu muốn thâu tóm Phú Nhuận?

-Thì sao?-Khắc Huy hỏi, mắt nãy giờ không hề rời văn thư.

-Vì Diệu Phương?-Dương Thắng nhìn chăm chăm Khắc Huy.

Khắc Huy không phủ nhận, im lặng như câu trả lời. Anh thâu tóm Phú Nhuận lúc đầu là muốn gây khó dễ nơi cô đang làm việc, nhưng lúc sau cảm thấy nếu tham gia vào lĩnh vực sân khấu điện ảnh là thời trang thì Royal sẽ có thêm cơ hội thăng tiến.

Lúc này, Bảo Anh nhanh chống quản bá khắp nơi rằng Royal sẽ lấn sang ngành điện ảnh và thời trang và đang tìm một người mẫu để làm đại diện cho Tập đoàn Royal. Bảo Anh hẹn gặp người mẫu đang rất nổi tiếng tên Jenny Yến tên thật là Cao Ngọc Yến đồng thời cũng đang làm đại diện cho Phú Nhuận ở quán café gần Tập đoàn.

-Chào cô, Jenny Yến!-Bảo Anh tỏ thái độ lịch sự.-Cô nghĩ sao nếu Royal chúng tôi mời cô về làm gương mặt đại diện cho Tập đoàn về lĩnh vực điện ảnh và thời trang!

-Rất hân hạnh!-Ngọc Yến có giọng nói khá truyền cảm.-Nhưng có lẽ Royal đã trễ, tôi đang làm việc rất tốt cho Phú Nhuận!

-Chúng tôi sẽ trả lương ba mấy lần Phú Nhuận!-Bảo Anh nói.-Và sẽ chấp nhận mọi yêu cầu cầu của cô mà chúng tôi có thể thực hiện!

-Vậy tôi muốn gặp Chủ tịch của cô và đi ăn trưa cùng anh ta!-Jenny nói suy nghĩ một chút rồi nói.-Không biết yêu cầu này có được chấp nhận?

-Về điều này tôi sẽ hỏi Chủ tịch rồi báo lại với cô!-Bảo Anh tươi cười.-Mong rằng Royal sẽ hân hạnh được hợp tác với cô, Jenny Yến!

-Vâng, xin phép cô, thư ký Phan!-Ngọc Yến nói.-Xin lỗi, tôi phải đi!

-Tôi không tiễn!-Bảo Anh nói.

Sau khi Ngọc Yến bước ra ngoài, Bảo Anh nhanh chống quay về Tập đoàn Royal với rất nhiều công việc chuẩn bị cho buổi ra mắt tham gia vào lĩnh vực mới.

Bước vào phòng Khắc Huy, Bảo Anh nhanh chống báo cáo việc đã tiến hành.

-À, cô Jenny Yến, tên thật là Cao Ngọc Yến, hiện đang làm gương mặt đại diện cho Phú Nhuận, tôi đang đề nghị cô ấy tham gia với Royal nhưng cô ấy đưa ra yêu cầu.

-Yêu cầu?-Khắc Huy cau mày, nhưng đôi mắt không hề rời khỏi văn thư trên tay.

-Cô ấy muốn gặp và anh trưa với cậu!-Bảo Anh nói.-Nếu không thích cậu cứ từ chối, tôi sẽ tìm người khác!

-Không, tôi sẽ gặp cô ta!-Khắc Huy nói rồi nhếch nhẹ môi.-Ngày mai, vào giờ ăn trưa!

Điện thoại riêng của Khắc Huy reo lên, anh bảo Bảo Anh ra ngoài rồi nghe máy. Sau khi nghe máy, anh cũng ra ngoài.

Diệu Phương vẫn đang làm việc tại Phú Nhuận thì nhận được cuộc gọi từ Hạ Lâm.

-“Diệu Phương, mình về quê khoảng 3 ngày!”-Giọng Hạ Lâm từ điện thoại.-“Mình gọi báo cho cậu!”

-Được! Cậu về thăm gia đình rồi gửi lời hỏi thăm của mình đến hai bác nhé!-Diệu Phương cười nhẹ.

Vậy là Hạ Lâm sẽ về quê ba ngày. Ba ngày này cô sẽ ở một mình, lại cô đơn… Nghĩ đến đây, Diệu Phương bỗng chốc thở dài. Hạ Lâm về quê chắc Dương Thắng điên đảo lắm đây!

Gần chạng vạng, Diệu Phương ra sớm hơn mọi ngày. Về nhà bây giờ không có Hạ Lâm ở nhà, sẽ phải ở nhà một mình. Diệu Phương gửi chiếc xe 50 của mình rồi bộ đi dạo phố. Trên con đường này, hơn năm năm trước cô đã cùng một người dắt tay nhau đi qua rất nhiều lần. Mọi thứ dường như vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi nhiều, chỉ khác là tâm trạng và con người đã thay đổi. Gắn headphone nhỏ màu trắng vào một tai rồi đi tiếp. Vừa thưởng thức điệu nhạc, vừa bước tiếp.



Đêm trắng con đường vắng..

Mình em lang thang dưới ánh trăng..

Vài lần tự nhủ không được khóc thầm..

Vì Sài Gòn bận lắm chẳng ai dỗ dành đâu…

Em biết tháng ngày sẽ..

Xuyên trôi qua mau những chuyến xe..

Chỉ còn em thôi nơi này vẫn đợi..

Đặt tay lên tim hình anh vẫn đây…

Hạt mưa kia rơi để nối đất với trời..

Còn tình yêu thương sẽ nối em vào anh..

Dù rằng hình bóng ấy vẫn sao còn xa vời vợi..

Đoạn đường yêu thương ta đã bước em vẫn đợi…

Cuộc đời quá ngắn nhưng nỗi nhớ quá dài..

Tình yêu cho anh mãi mãi không hề phai..

Từng năm tháng ấy, trở lại như lúc ấy..

Lòng em vẫn rất muốn sẽ được sống vì anh…



Giữa một thành phố bận rộn, một cô gái đang từng bước đi dạo, vừa thưởng thức giai điệu bận rộn của thành phố và giai điệu của bài hát. Cô đâu hay rằng có một chàng trai đang đi theo mình phía sau…