Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 70




Sau trận cãi vã nảy lửa cô lại phải xuống nước làm lành. Anh lao tâm khổ tứ lập ra cái kế hoạch ngu ngốc và rồi thực hiện cũng vì cô. Anh đánh nhau với Martin đến sứt đầu mẻ trán cũng là vì cô nốt. Giờ cô lại quay ra trách móc anh thì đúng là quá quắt.

Anh thì rõ là biết tận dụng thời cơ, vòi vĩnh yêu sách đủ thứ. Lắm lúc nhìn cái mặt xị ra ăn vạ của anh cô vừa bực vừa buồn cười, chỉ muốn đá cho 1 cú.

Cô ngạc nhiên ngồi nhìn anh gập tấm vỏ chăn thành 1 hình vuông vắn. Sắp đi ngủ tới nơi lại đi gấp vỏ chăn, chắc chắn anh đang có điều khó nói.

Dạo gần đây không thấy có động tĩnh gì từ phía Martin. Chẳng rõ anh ta có bỏ qua hay không có khi lại đang chui vào 1 góc nào đấy ủ mưu chờ lúc thuận tiện để phản đòn cũng nên. Sự bình yên hiện có thật giống khoảng lặng trước cơn bão. Lặng mà chẳng tĩnh.

- Thảo Linh, anh đổi sang họ của em có được không? - Anh dè dặt hỏi trong khi ôm cô vào lòng.

Ngạc nhiên, cô đẩy anh ra cố nhìn sâu vào trong mắt anh. Ông chồng của cô rõ lắm ý tưởng điên rồ.

- Vâng, thủ tục có phức tạp không hả anh? - Cô hỏi lại với đôi chút hoang mang.

- Thủ tục anh lo được, em cứ yên tâm.

- Nhưng anh mang họ của em thì có gặp khó khăn gì trong cuộc sống không, ví dụ ảnh hưởng không tốt trong công việc chẳng hạn?

- Không đâu. Anh muốn chúng ta tách ra khỏi nhà Largarde, em có phiền không?

- Không! Em yêu anh vì anh là Francois không phải vì anh mang họ Largarde, anh biết mà.

Mắt anh sáng lấp lánh những tia vui mừng rồi anh lại ấp úng:

- Anh định trả lại hết tài sản nhà Largarde nếu em không phản đối. Anh biết em xứng đáng được nhận khối tài sản đó nhưng nó đính kèm theo quá nhiều rắc rối. Anh biết là sẽ rất thiệt thòi cho em...

Cô ngắt lời anh:

- Em chưa từng ham muốn gì số tiền ấy Francois, gia sản nhà Largarde em chẳng tơ hào dù chỉ 1 đồng.



Dụi dụi đầu vào vai cô, anh thở ra 1 hơi nhẹ nhõm:

- Cảm ơn em, giờ em chỉ còn lại gã chồng vừa nghèo vừa bất tài này thôi. Anh có cảm giác mình như tên tiều phu đốn củi ấy!

Cô phì cười:

- Vâng, anh lấy rìu thử đi bổ củi đi, xem có tiện tay chặt vào chân không.

- Ý anh muốn nói mình là anh tiều phu trộm áo của tiên nữ để nàng không thể bay về trời ấy.

Cô đưa tay lên dịu dàng chạm vào mặt anh, cái mũi thẳng tắp, cái cằm cương nghị, chồng cô thật quá đẹp trai, nhìn mãi vẫn không chán mắt.

- Anh không cần giấu xiêm y của tiên nữ, có nó nàng cũng không bay đi mất đâu!

Cô nhìn anh chan chứa yêu thương. Cô cần gì tài sản của anh, cô chỉ cần người chồng có trách nhiệm biết xẻ chia, biết quan tâm này thôi. Hơn hết thảy, tình yêu anh dành cho cô rộng lớn vô cùng, không cần phải bàn cãi.

Dạo này vợ chồng cô khá là dính nhau. Ở nhà thì khỏi nói rồi, ra ngoài tận dụng được bất cứ lúc nào thuận tiện là lại ở bên nhau ngay. Anh đưa cô đi hát, đón cô về, đi ăn, cùng đưa đón con đi học. Và giờ đây, cô đang đến Sở điện lực để cùng anh đi ăn trưa.

Anh đã ra ngoài từ sáng nên cô không gặp được anh ở chỗ làm. Cái thời này nhiều khi gặp nhau cũng khó chứ đâu như thời của cô, có di động hiếm khi hẹn gặp mà không gặp được. Có phải chính vì vậy nên người ta càng khao khát nhớ mong làm cho tình yêu thêm sâu sắc không.

Đang vừa đi vừa suy nghĩ mông lung cô chợt giật mình khi nghe tiếng lẹt xẹt sau lưng. 1 dây điện cao thế bị đứt rơi xuống 3 người bên dưới. Đây là Sở điện lực thành phố hẳn hoi mà đường dây điện mắc 1 cách thiếu an toàn đến như vậy.

Chuyện bi hài tiếp tục phía sau, khi những chuyên gia ngành điện lao vào cứu nhau chẳng có che chắn phòng hộ gì, 7 người dính chùm điện giật tung tóe.

Cô hét lên kêu người ta ngắt cầu dao rồi tìm 1 cây sào tre khều sợi dây điện ra khỏi đám người gặp tai nạn sau đó khều từng người ra chỗ an toàn.

Chẳng ai chịu giúp cô cả, họ sợ bị điện giật chết. Thật là bực mình, ở đâu lại có cái kiểu thấy chết không cứu như vậy chứ. Rõ ràng anh phải làm việc trong 1 môi trường công sở kém thân thiện. Bấy lâu anh bị chèn ép cô cũng biết rồi giờ lại thấy rõ ràng hơn.

Chật vật mãi cô cũng kéo được đám người ra chỗ an toàn, lắm lúc cô đã tưởng không phải cây sào gãy thì tay cô cũng gãy.



Vừa hà hơi thổi ngạt cho các nạn nhân cô vừa hối thúc những người xung quanh đưa họ vào bệnh viện. Người kéo đến mỗi lúc 1 đông chỉ trỏ bàn tán nhưng tuyệt nhiên không 1 ai có ý muốn giúp đỡ.

Môi cô sưng phồng, kiệt sức đến cái mức cô tưởng mình sắp đứt hơi tới nơi. Khi trợ lí của Francois chạy lại giúp, cô lảo đảo đứng dậy rồi ngã ngất trong vòng tay cậu ta.

Hôm nay anh lại phải ra hiện trường. Đây là khu biệt thự vừa được xây mới dành cho dân Pháp kiều nên cần kéo 1 đường dây điện riêng. Việc của anh và các thuộc cấp là phải tính toán để sao cho đường dây được giăng mắc khoa học nhất, đi đường thẳng, không lòng vòng chồng chéo.

Anh thích công việc này, nó đòi hỏi phải tư duy sáng tạo thì mới mong đạt được hiệu quả cao. Không như những đồng bào của anh làm cùng cơ quan chỉ thích ngồi trong phòng cho mát mẻ, tránh né tối đa những công việc lao động chân tay vất vả, anh lại thích công việc ở thực địa.

Cấp dưới của anh nhiều người có bằng kĩ sư ở Pháp giống anh nhưng chỉ vì là người bản địa nên không được cất nhắc. Do đó anh tập hợp được xung quanh mình 1 đội ngũ rất có năng lực, cũng vì thế công việc vô cùng trôi chảy.

Các nhân viên của anh rất yêu quý anh. Anh có thực lực nói được làm được không như những tay người Pháp thích chỉ tay 5 ngón trong Sở. Cũng chỉ có anh chịu lăn lê với họ ngoài đường. Đã thế anh còn có 1 cô vợ An nam, nó khiến anh gần gũi với họ hơn.

Nơi anh làm việc ở gần chỗ vợ chồng anh ở vì vậy tranh thủ buổi trưa anh tạt qua nhà. Tuy nhiên vợ anh lại đến Sở rủ anh đi ăn trưa nên anh lại lái xe về cơ quan.

Khi anh bước chân đến Sở đập vào mắt anh là 1 khung cảnh hỗn loạn nhốn nháo. Chắp nối những lời lộn xộn mọi người xung quanh nói thì có thể hiểu đại khái là đường điện cao thế bị đứt, tai nạn xảy ra và vợ anh cũng nằm trong số các nạn nhân.

Tim anh như vừa rơi tự do xuống 1 khoảng trống chơi vơi nào đó và nó cứ rơi xuống mãi làm anh choáng váng. Anh chạy xe như điên đến bệnh viện, nếu trên đường đi có cán phải ai chắc anh cũng mặc kệ.

Hoang mang chạy dọc hành lang bệnh viện, anh túm lấy bất kỳ ai trên đường đi để hỏi thăm về vợ mình. Anh tưởng mình sắp phát điên đến nơi thì Fillips hiện ra, chẳng nói chẳng rằng, cậu ta dẫn anh đến phòng bệnh của cô.

- Không có gì nguy hiểm, cô ấy không bị điện giật. Cô ấy chỉ kiệt sức nên ngất đi thôi. - Fillips trấn an anh.

- Sao lại kiệt sức? - Anh ngạc nhiên hỏi bạn.

- Vợ cậu cứu đám người bị điện giật, bao gồm cả việc lôi bọn họ ra khỏi dây điện trần lẫn hô hấp nhân tạo.

Sững người nhìn Fillips, 1 nỗi bực dọc len lén luồn vào tâm trí anh. Cau mày, anh bảo bạn:

- Mình vào với cô ấy đây.