Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 42






Francois đi thất thểu trên đường như kẻ mộng du. Anh là gã chồng thất bại, anh chẳng những không mang đến hạnh phúc cho cô, cô còn khiếp sợ cuộc sống bên anh nhất quyết quay về sống với bố mẹ, điều mà trước kia cô hoàn toàn không muốn.

Ngồi trong phòng ăn lụi cụi bóc vỏ và tách hạt na cho cô, anh căng đầu ra suy nghĩ tính kế cứu vãn tình thế, anh không thể để mất cô và con được. 1 người giúp việc chạy lại:

- Cậu chủ, để đấy con làm.

Anh lắc đầu:

- Không, tôi muốn tự làm.

Đúng vậy, anh muốn tự tay chăm sóc cho cô với hi vọng cô sẽ đổi ý sẽ ở lại cạnh anh. Chợt anh khựng lại. Akira là người biết cách đưa cô về nhà, vậy thì anh phải chia tách cô và Akira, không cho tiếp xúc, lỡ đâu cô bỏ đi rồi anh mới biết thì sao.

Đem bữa trưa lên phòng, anh gọi giọng dịu dàng:

- Ra ăn thôi em.

Đưa cô ra ngồi ở bàn anh cẩn thận xúc từng thìa thức ăn bón cho cô.

- Anh ăn chưa?

- Anh ăn rồi. Anh mua được na đấy, ăn xong bữa trưa thì ăn na nhé.

Cầm dĩa xiên từng miếng na đưa lên gần miệng cô, anh bảo:

- Há miệng ra nào, anh loại bỏ hạt rồi em chỉ cần ăn thôi.

Nhìn cô ăn anh thầm nghĩ: "Mù cũng tốt, ngoan ngoãn dễ bảo hơn nhiều."

Mang khay đựng thức ăn cô đã ăn xong bước xuống cầu thang, ngẫm nghĩ 1 hồi anh quay lại khóa trái cửa, cẩn tắc vô ưu, không đề phòng có khi đi làm về đến nhà anh lại chẳng mất vợ con từ đời nào rồi.

Ăn xong cô lại leo lên giường ngủ. Mắt cô thế này cũng chẳng làm được việc gì chỉ còn lo ăn với ngủ. Hi vọng Akira sửa khuyên tai cho cô thật nhanh trước khi cô tự biến mình thành heo mọi.

Tìm mọi cách để gặp Thảo Linh mà không được, Lì cũng mất hút chẳng thấy đâu, cực chẳng đã Akira đành đưa đôi khuyên tai cho Francois nhờ đưa lại cho cô. Tuy biết làm như vậy sẽ khiến Francois nảy sinh nghi ngờ nhưng cũng chẳng biết phải giải thích thế nào nên Akira đành im lặng, hi vọng Francois không vin vào chuyện này mà chất vấn cô.

Cầm đôi hoa tai trên tay lật qua lật lại, anh cố săm soi từng tí 1. Nó có 2 viên ngọc trắng xanh bên trên, phía dưới là những dải bạch kim dài, đôi này cô vẫn hay đeo. "Gì đây nhỉ, anh nghĩ, vật tượng trưng gì đấy của 2 người họ sao?"

Anh cố tìm sự khác lạ nhưng chẳng thấy gì. Đôi hoa tai cảm ứng được mở khóa bằng vân mắt, phải đưa viên ngọc trắng ngang con ngươi của cô, dĩ nhiên, nó thiết kế cho cô mà, thì mới khởi động được.

Loay hoay hồi lâu không thu được kết quả, bực mình anh đặt đôi bông tai vào hộp, cất trong ngăn kéo bàn làm việc trong phòng anh ở Sở điện lực. Với anh giờ đây Akira giống như 1 chủ đề nhạy cảm tránh nhắc đến nên anh không định đưa thứ này cho cô.

Ngủ chán mắt cô tỉnh dậy bắt đầu đi loanh quanh. Cô đã quen dần với bóng tối, có thể nhận biết đồ vật trong phòng, đi không còn vấp nữa. Đây là giường, đây là cửa sổ, đây là bàn. Sờ sờ lần lần cô tiến lại phía cửa xoay nắm đấm. Cửa không mở. Thử 1 lúc cô mới hiểu ra là mình bị nhốt. Chồng cô, chắc vậy, đã khóa trái cửa.

Khi anh mang bữa trưa lên phòng cho cô thì thấy cô đang ngồi ở bàn. Nhẹ nhàng đặt khay thức ăn xuống anh nói:

- Ăn trưa thôi em. Sáng nay mọi việc vẫn ổn phải không? Sức khỏe em vẫn tốt chứ?

Vừa nói anh vừa đưa tay lên vuốt tóc cô. Lạnh lùng gạt tay anh ra cô chất vấn:

- Sao anh khóa trái cửa?

Giật mình vì bị hỏi đột ngột, anh chống chế:

- Em từng bảo muốn có chốt cửa còn gì?

- Chốt cửa chứ không phải khóa trái. Chốt cửa để không ai ở ngoài có thể vào làm phiền chứ không phải khóa trái cửa để nhốt em trong phòng.

Hít 1 hơi thật sâu, cô hỏi giọng oán trách:

- Anh nhốt em lại, nếu có hỏa hoạn thì sao? Anh muốn mẹ con em chết cháy đúng không?

Tuy không nhìn được gì nhưng cô biết chồng mình đang hoảng hốt. Anh lắp bắp:

- A.. anh xin lỗi, anh sai rồi.

- Anh mang thức ăn ra ngoài đi, em không muốn ăn. Đừng làm phiền em.

Cô nói rồi trèo lên giường trùm kín chăn.

Buồn bã đi xuống nhà anh thấy lòng hoảng loạn. Cô chắc đang giận anh lắm, anh đúng là thằng ngu ngoại hạng mà.

Martin để ý thấy mấy ngày nay em dâu không ra khỏi phòng, ai trong nhà chẳng để ý, đâu riêng gì anh ta. Hỏi thì Francois bảo vợ bị động thai nên cần nghỉ ngơi, Fillips cũng xác nhận điều đó. Bác sĩ gia đình mà còn thừa nhận thì phải đúng thôi.

Tuy nhiên, Martin vẫn cảm thấy có gì đó bất thường. 2 vợ chồng nhà Francois cứ tỏ vẻ thần thần bí bí khiến người ta tò mò.

Chờ cho em trai đi làm, Martin vội vàng lên tầng lẻn vào phòng vợ chồng Francois, có bị Thảo Linh phát hiện thì bịa ra cái cớ gì đó để thoái thác, có vấn đề gì đâu.

Giật nảy mình khi thấy Thảo Linh đứng ở cửa sổ, Martin có đôi chút hoảng hốt rồi trấn tĩnh lại ngay. "Sao bảo động thai, anh ta nghĩ, nhìn bình ổn thế kia." Nhưng rồi anh ta thấy có chút bất thường, dường như em dâu không hề nhận thấy sự có mặt của anh ta. Để kiểm tra, khi cô lại gần cái bàn, Martin gạt cho mấy thứ đồ lặt vặt đặt trên đó rơi xuống sàn.

Kêu lên 1 tiếng nho nhỏ rồi cô ngồi xuống lần mò dưới đất tìm đồ bị rơi. Nhìn cô đưa tay quờ quạng trên mặt sàn anh ta thấy lòng chấn động với cái sự thật bất ngờ: Thảo Linh bị mù.

Khi cô đứng dậy đặt những thứ mình đặt được lên bàn, Martin từ từ áp sát cô từ phía sau rồi ôm chặt cô. Bất ngờ và sợ hãi, cô hét lên, vùng vẫy tay vung loạn xạ. 1 tay ôm chặt cô, 1 tay bịt miệng, Martin thì thào vào tay cô:

- Suỵt... suỵt, đừng có làm ồn. Em cũng biết tính vợ tôi rồi đấy, em muốn cô ta lao vào đây làm rùm beng lên à?

Thật là 1 gã siêu bỉ ổi, đã sàm sỡ cô còn dùng chính vợ mình để bắt cô im miệng.

Tay Martin luồn vào trong áo nắn bóp đôi gò bồng đảo. Ôm Thảo Linh từ đằng sau, nhìn xuống thềm ngực vun đầy, anh ta thèm muốn nuốt nước miếng ừng ực. Vùi đầu vào tóc cô hít hà, Martin đặt lên cái cổ trắng ngần của em dâu những nụ hôn ẩm ướt.

Cô điên cuồng giãy dụa, cào cấu nhằm thoát ra khỏi vòng tay Martin, miệng van nài:

- Đừng làm thế, tôi xin anh, Martin. Tôi là em dâu anh mà.

Bỏ ngoài tai tất cả, Martin đẩy cô ép lưng vào tường, nhanh chóng cởi cúc áo cô, 1 tay xoa nắn, miệng thì vừa mút vừa cắn. Chỉ cần dùng 1 bàn tay, anh ta giữ 2 cổ tay cô bóp mạnh làm cô kêu lên vì đau đớn.

Được 1 lát cô không còn sức chống cự, để mặc anh ta làm gì thì làm. Tưởng cô đã qui phục, anh ta buông 2 tay cô ra. Nhanh như chớp cô giơ tay lên vừa đẩy vừa cào Martin. Bị đau, anh ta buột miệng chửi thề hơi lùi lại rồi định tiếp tục lao vào cô thì bị kéo mạnh ra sau đó bị ăn 1 cú đấm rất mạnh giữa mặt, chồng cô đã về.

Ngã lăn ra đất, Martin hoảng hốt lồm cồm bò ra khỏi phòng.

Anh vội vã tiến lại gần ôm cô thì bị cô lấy hết sức đẩy ra:

- Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi.

- Bình tĩnh nào em, là anh, Francois đây mà.

- Chính là anh đấy, Francois. Tôi ghét cái lũ Largarde các người.

Cô vừa khóc vừa hét lên.

Ngồi ở cơ quan nhưng đầu óc anh lại chỉ nghĩ đến cô. Nếu giờ có phải quì xuống xin cô tha lỗi anh cũng sẽ làm. Lấy cái hộp đựng đôi bông tai Akira gửi cho cô từ trong ngăn bàn ra anh quyết định đi về. Anh sẽ đưa cho cô thứ này để có cớ làm lành. Bỏ dở công việc anh lao về nhà vừa kịp lúc chứng kiến những gì anh trai mình làm với cô.