Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 39






Akira đã được trả tự do từ mấy ngày trước, chẳng tìm ra cớ gì để thoái thác cô đành dọn về sống trong dinh thự nhà Largarde.

Bước xuống xe nhìn tòa nhà được xây theo trường phái tân cổ điển to rộng, cô bất giác rùng mình, 1 nỗi bất an dâng lên chầm chậm xâm chiếm tâm trí cô làm cô bấn loạn. Tuy giờ mẹ chồng cô không có ở đây, bà ta đang hôn mê như thế, với trình độ y học của thời này cô chẳng mấy tin bà ta sẽ tỉnh lại. Vậy hà cớ gì cô lại lo lắng nhỉ.

Cô chạy lại nép mình vào người Francois, cô đã phát hiện ra rằng cứ mỗi khi hốt hoảng chỉ cần dựa vào anh là cô bình tâm lại, anh như 1 nơi trú ẩn an toàn trong cơn bão đối với cô.

Nhìn vợ run rẩy dựa vào mình anh biết cô đang sợ. Vòng tay anh ôm cô vào lòng chờ cô hết run mới nói dịu dàng:

- Vào nhà thôi em! Còn nếu em chưa sẵn sàng thì thôi cũng được, hôm sau mình lại quay lại.

Cô chầm chậm lắc đầu. Đằng nào mà chẳng phải chuyển về đây, chạy đâu cho thoát. Vậy nên cứ đối mặt với khó khăn luôn rồi biết đâu lại nghĩ ra cớ để có thể dời đi.

Phòng của vợ chồng cô ở trên tầng 2 ngay sát cầu thang phía bên tay trái, phòng của vợ chồng Martin cạnh bên to hơn, phòng bố mẹ chồng thì ở bên phải. Ông Frédéric đã ngỏ ý đổi phòng cho vợ chồng cô nhưng Francois từ chối. Phòng ngay gần cầu thang cũng có điểm thuận tiện của nó.

Mỗi phòng thực ra là 2 phòng nối liền nhau bằng cánh cửa, 1 bên là phòng ngủ, 1 bên là không gian sinh hoạt cho cả gia đình.

Vợ chồng cô vốn ưa sạch sẽ, thường sau khi ân ái là lôi nhau đi tắm còn cái giường với đủ thứ bầy hầy bỏ đó sang phòng khác ngủ. Đấy là trước kia khi sống ở biệt thự còn nay chuyển về đây, đâu thể tự do chui vào phòng nào ở cũng được khi đã được phân phòng cho rồi.

Vì vậy ngay hôm đầu tiên chuyển tới cùng với đống hành lí chủ yếu là của cô không nhiều nhặn gì còn có thêm 1 chiếc giường anh vừa mới đặt làm. Khỏi phải nói ai cũng đều rất ngạc nhiên.

- 2 vợ chồng chú không ngủ cùng nhau sao? - Tròn mắt nhìn người ta mang các thứ lên chuẩn bị lắp giường, Martin hỏi.

Cô xấu hổ, mặt đỏ ké quay đi chỗ khác, còn anh sa sầm nét mặt trả lời cộc cằn:

- Liên quan gì tới anh, đừng có tọc mạch!

Rồi thì nguyên nhân tại sao lại xuất hiện thêm 1 chiếc giường cũng dần sáng tỏ. Giấu đâu được khi sáng nào người giúp việc cũng dọn phòng và cũng đều thấy 1 giường dính lem nhem đủ thứ mờ ám.

Nhìn anh và cô như 1 cặp vợ chồng không bình thường, Martin nói giọng rõ ràng là muốn chọc ngoáy:

- Chẳng phải vợ chú đang có thai sao, đáng lẽ phải kiêng cữ cho đến sau khi cô sinh chứ nhỉ?

Đang ăn sáng nghe anh chồng hỏi cô suýt chút nữa là cắn phải lưỡi. Francois thì phát khùng lên:

- Anh rảnh rang quá đấy, sao cứ thích thọc mũi vào chuyện vợ chồng tôi thế?

Cô nén tiếng thở dài, đầu cúi gằm chẳng dám nhìn ai. Vợ chồng cô cứ như 2 kẻ ***** *** chỉ lo thỏa mãn dục vọng mà không nghĩ gì tới con vậy. Bởi thế cô mới ghét ở chung. Mà cái lão anh chồng này đúng là cũng quá tò mò đi.

Cô vẫn đi làm như bình thường, hát vài ba ca 1 tuần và đi làm thông ngôn, tất nhiên cô phải tránh Akira như đã hứa với bố chồng nên cô không phiên dịch tiếng Nhật nữa. Rồi lại là ông anh chồng thối mồm có ý kiến:

- Lương của chú không đủ nuôi vợ hay sao mà lại để em dâu bụng mang dạ chửa vẫn phải vất vả đi kiếm tiền như thế? Hay chú không đưa đồng nào cho vợ tiêu cả?

Cô đến phát điên mất thôi, sao lại có 1 gã đàn ông xấu tính thích đâm bị thóc, chọc bị gạo đến vậy nhỉ? Mà quan hệ giữa chồng cô và anh trai có vẻ như rất căng thẳng, 1 bên thì chọc ngoáy, 1 bên thì đốp chát. Họ rút cuộc có gì khúc mắc với nhau?

Ngồi trên bàn ăn đối diện với anh chồng đầu nghĩ đủ thứ lộn xộn lung tung, mồm ngậm thức ăn lúng búng không nhai không nuốt, cô cứ mở to mắt nhìn dán vào Martin. Bỗng cô giật mình vì bị cốc vào trán, ngơ ngác ngó quanh cô chạm phải ánh mắt bực tức của anh.

- Lo mà ăn đi, nhìn ngó cái gì thế hả? - Anh nói giọng đe nẹt.

Đưa tay lên xoa xoa trán cô giận lẫy nói:

- Anh cốc sưng cả trán em lên rồi.

- Sưng đâu mà sưng, từ đầu đã thế lại đổ cho anh. Em soi gương mà xem có đúng là mình đầu biêu không?

Cô tức đến nghẹn cả thức ăn trong miệng, không phải vì có bố chồng ngồi kia thì cô chắc đã hất cả bát súp vào mặt anh rồi. Đã thế Martin còn cười ngặt nghẽo không kìm lại được trong khi Jules thì khinh khỉnh nhìn cô nhếch mép cười coi thường. Cả 1 lũ đáng ghét.

Tuần nào cô cũng vào viện thăm mẹ chồng. Cô không ghét bà ta sao? Không phải ghét mà là căm hận. Không biết bao nhiêu lần cô muốn lao vào bóp cổ bà ta rồi. Nhưng bà ta là mẹ của Francois và bà ta phải nằm đây là vì chồng cô đã chọn bảo vệ cô nên sẵn sàng gây tai nạn cho mẹ mình.

Mẹ chồng cô rất yêu thương anh, bà chưa bao giờ làm hại anh cả, chỉ suốt ngày muốn triệt hạ cô thôi. Vì vậy cũng có thể nói vì cô mà mẹ con anh mâu thuẫn. Từ ngày mẹ nằm viện anh chưa 1 lần vào thăm. Không hiểu vì anh vẫn còn giận bà hay vì anh không thể tha thứ cho bản thân vì những gì mình đã gây ra nên không thể đối mặt.

Chồng cô cũng không đả động đến sự việc đã xảy ra 1 chút nào. Dù anh có nói rằng anh ân hận vì đã làm mẹ bị thương thì cũng hoàn toàn dễ hiểu mà, cô chẳng trách giận gì anh cả, sao không chịu chia xẻ cùng cô.

Ở trong nhà Largarde suốt thời gian qua nhưng cô gần như không để ý đến những người xung quanh. Cô chỉ gặp họ chủ yếu trong 2 bữa ăn sáng và tối. Ngồi vào bàn ăn, cắm mặt xuống đĩa xúc và nuốt như 1 nghĩa vụ bắt buộc phải làm rồi nhanh chóng rời khỏi đó chạy lên phòng.

Những ngày gần đây đã bắt đầu quen thuộc hơn với cuộc sống mới trong gia đình Largarde cô mới dè dặt quan sát mọi việc diễn ra xung quanh mình. Càng nhìn càng thấy muốn nổi điên, đó là tâm trạng của cô. Cái gia đình này thật sự kì quặc.

Đây là cô đang nói về Jules, bà chị dâu chồng, vợ của Martin. Chị ta coi 3 người đàn ông trong nhà như là của chị ta cả. Những lời nũng nịu, những cử chỉ õng ẹo, những cái vuốt ve dành cho chồng chị ta làm y hệt với bố chồng và em chồng.

Thoạt đầu cô rất sửng sốt khi chị ta đưa cốc cà phê cho bố chồng, không đơn giản là đặt lên bàn mà vòng tay ra từ phía sau lưng ông Frédéric để đặt lên bàn nhìn thế nào cũng giống như ôm bố chồng từ đằng sau.Cô nhìn mà xấu hổ thay, luống cuống quay mặt đi nơi khác.

Với chồng cô cũng vậy, mỗi lần nói chuyện chị ta dựa hẳn người vào anh, tay cũng chẳng để yên xoa xoa vuốt vuốt. Nhìn chị ta động chạm chồng mình mà lòng cô dậy sóng. Điên tiết hơn cả là chồng cô không hề có phản ứng gì, cứ để cho chị ta thích sờ đâu thì sờ.

Liệu giữa chồng cô và chị dâu có gì hay không? Đây chính là lí do anh em Francois hục hặc nhau suốt à? Đầu thì rối bời với hàng nghìn câu hỏi lòng thì ngổn ngang bao điều lo lắng, cô hoang mang khôn tả. Cô đang dấn thân vào giữa mớ bòng bong nào đây?