Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 37




Bà Clara tức muốn phát điên, lồng lộn đi lại như con thú dữ bị thương, máu nóng bốc lên tận đỉnh đầu làm bà mờ mắt. Đứa con gái An nam đó thật vô liêm sỉ, rõ ràng phản bội Francois, cặp kè với gã tình nhân người Nhật bản rồi vẫn cứ mồi chài con bà chẳng tha. Giữa thanh thiên bạch nhật dám hôn hít con bà như thế.

Vừa mới ở trong phòng với Francois xong bước ra bên ngoài đã nhào vào vòng tay gã da vàng, sao đến vậy rồi mà con bà vẫn không tỉnh ngộ nhỉ. Bà căm thù cô ta đến tận xương tủy, chừng nào vẫn chưa tiêu diệt được cô ta thì bà vẫn còn ăn không ngon ngủ không yên.

Toàn tâm toàn ý theo dõi Thảo Linh, bà Clara thậm chí quên bẵng mất Francois, đứa con trai cưng của mình vừa suýt chút nữa thì chết đuối. Trốn đằng sau hàng cây tùng la hán được cắt tỉa công phu, bà Clara nhìn như bị thôi miên về dãy nhà dành cho người làm nơi Thảo Linh đang nằm nghỉ, cơ hội tới rồi, bà phải nhổ đi cái gai trong mắt ngay thôi.

Nắm con dao bổ cau trong tay, bà Clara vừa hồi hộp vừa phấn khích, nhớ đến những cuộc đi săn thú rừng mà thỉnh thoảng gia đình bà vẫn tổ chức, cái cảm giác sắp săn được 1 con mồi có giá trị làm bà hưng phấn đến cái mức máu chạy rần rật trong người.

Bà cũng phải công nhận đứa con gái An nam này giỏi mồi chài đàn ông và còn làm cách nào không rõ khiến họ có thể sống hòa thuận cạnh nhau. Bà đã thấy thái độ của con bà đối với gã người Nhật kia, không hề có chút hằn học nào. Còn gã người Nhật thậm chí khi con bà rơi xuống nước còn giúp đứa con ả lăng loàn cứu Francois.

"Cô ta thật sự là 1 kẻ nguy hiểm, với cái cách mê hoặc đàn ông của cô ta, không khéo nam giới trong nhà Largarde bị dẫn dụ theo cô ta hết." Vừa nghĩ bà Clara vừa nhanh chóng chạy lại gần căn phòng Thảo Linh đang nằm. Akira thì đã quay lại bữa tiệc tiếp tục làm thông ngôn, tất cả người hầu cũng đang lo tất bật phục vụ các quan khách, ở dãy nhà dành cho người giúp việc này vắng hoe chẳng có ai.

Đi xuống bếp, Akira lấy cho Thảo Linh 1 li sữa nóng. Anh ta đã xin phép cho cô được nghỉ làm, anh ta sẽ trám chỗ, giờ cho cô uống sữa để dễ ngủ rồi lát nữa Akira sẽ nhờ ai đó đưa cô về.

Francois đi cùng Fillips hướng về dãy nhà phụ, mới ban nãy suýt chết đuối nên anh thấy khá mệt mỏi. Nhưng chẳng sao hết, sau khi nói chuyện rõ ràng với cô anh sẽ đưa cô về nhà, dù cho có phải ép buộc cô đi chăng nữa.

Nhìn những gì cô đã làm vì anh, nhìn những quan tâm cô dành cho anh mà bảo cô không yêu anh thì ai tin kia chứ. Có lẽ chính cô cũng chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, đang cảm nhận thế nào. Vậy thì hãy để anh chỉ rõ cho cô.

Khi Akira cầm li sữa trong tay bước vào phòng thì bà Clara đã tiến đến sát giường nơi Thảo Linh đang nằm ngủ ngon lành.

Từ nhỏ bà đã đi săn cùng bố và anh trai ở khu rừng gia đình bà sở hữu. Đi săn rồi sau đó lột da con thú mình săn được nó cũng giống như 1 thú vui. Chính vì lẽ đó bà biết rõ về cơ thể dù là cơ thể người hay động vật thì động mạch, thịt, da, các múi cơ cũng thế cả thôi, bà chỉ cần cắt 1 đường chuẩn xác nơi động mạch cổ là cô ta xong đời.

- Bà đang tính làm trò gì thế?

Giật mình khi thấy bà Clara trong phòng đang áp sát Thảo Linh, Akira quăng li sữa xuống đất hét lên rồi chạy tới đẩy bà ta ra. Cùng lúc, Francois nghe tiếng quát của Akira vội vã lao vào phòng.

Cười như lên cơn mê sảng, mắt đỏ vằn lên hằn học nhìn Francois, Fillips và Akira, đáng lẽ ra phải nói dối gì đó để thoát khỏi tình cảnh ấy rồi bỏ đi thì bà ta lại tiếp tục lao về phía Thảo Linh vung dao lên. Nhanh như cắt, Francois nhảy xổ tới xô mẹ mình thật mạnh. Mất đà, bà Clara chới với ngã về phía sau, đầu đập vào cạnh bàn ngất đi.

Khi nghe tiếng Akira hét cô mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, chứng kiến toàn bộ chuyện kinh hoàng.

Ngồi cạnh Francois bên ngoài phòng bệnh của mẹ anh đầu óc cô u u mê mê, trong lòng thì hoang mang khó tả. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng vì chuyện vừa mói xảy ra.

Mẹ chồng cô bị ngã đập đầu dẫn đến chấn thương sọ não, đang nằm hôn mê. Khi cảnh sát đến điều tra thì Akira đứng ra nhận tội. Sao lại thế nhỉ, lúc đó mắt cô kèm nhèm nên nhìn nhầm à, là chồng cô đẩy bà Clara chứ nhỉ? Francois và Akira, giữa 2 người đàn ông này có chuyện gì thế?

Đang miên man suy nghĩ, cô giật mình khi có bàn tay đặt trên trán mình. Quay sang nhìn chồng, cô thấy anh đang nhìn mình đầy yêu thương.

- Em có bị ốm không? - Anh dịu dàng hỏi cô.

Nhìn anh, cô chầm chậm lắc đầu.

- Em bị thương ở đâu? Ở đây hay ở đây?

Thò tay vào trong áo cô, anh sờ vào 2 bên mạn sườn vuốt ve nhẹ nhẹ.

Rùng mình vì buồn, cô vội gạt tay anh ra:

- Sờ mó cái gì thế, anh chỉ được cái sàm sỡ em là tài thôi. Đang trong bệnh viện đấy.

- Thì sao? Anh kiểm tra xem vợ anh đau đến thế nào mà. Sẵn ở đây rồi mau tới chỗ bác sỹ để họ khám cho em. Anh xin lỗi, lẽ ra phải đi ngay từ đầu.

Anh đứng vụt dậy vội vã kéo tay cô, nhưng cô giật lại.

- Em không sao!

- Sao mà không sao được. Đừng có bướng nữa. Đi mau!

- Nhưng còn mẹ anh...

- Kệ. Bà ta cũng chẳng tỉnh ngay đâu.

Lôi cô tới trước mặt bác sỹ, anh ấn cô ngồi xuống ghế để cho ông ta khám. Thật may cô không bị gì quá nặng, không bị rạn xương như anh vẫn lo sợ.

Anh lại kéo cô đi:

- Phải khám xem con có bị ảnh hưởng gì không.

Cô đứng khựng lại, lắp bắp:

- Anh... biết...

Nhìn thẳng vào mắt cô, anh trả lời:

- Phải, thế đến lúc nào em mới định nói cho anh hả? Hay lại định giấu anh việc anh lại sắp được làm bố?

- Anh nghĩ nó là con anh?

- Hiển nhiên. Nếu nó là con của Akira, anh ta sẽ chịu vào tù bỏ mặc 2 mẹ con em tự xoay sở sao?

Đi ra từ phòng khám thai, thấy cô im thin thít anh choàng tay ôm lấy cô.

- Hồi xưa đọc truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và 7 chú lùn anh chẳng tin, chỉ cần hôn 1 cái mà hoàng tử có thể hồi sinh được Bạch Tuyết hóa ra lại là điều có thật. Em hôn anh và thế là kéo được anh thoát khỏi tay thần chết.

- Không phải hôn, là hô hấp nhân tạo.

- Hô hấp nhân tạo? Đó là cụm từ đồng nghĩa với hôn à? - Vừa hỏi anh vừa chống cằm lên vai cô. - Vợ ơi anh mệt quá!

Cô hốt hoảng hỏi dồn:

- Anh bị làm sao? Anh thấy trong người thế nào? Anh suýt bị chết đuối đấy, đáng ra phải nằm tịnh dưỡng chứ. Phổi anh có đau rát lắm không?

Anh nhìn cô mắt lấp lánh vì vui sướng. Cứ cự tuyệt anh đi, cứ đẩy anh ra xa đi, trong khi yêu anh, lo lắng cho anh đến thế này. Trưng ra 1 bộ mặt thiểu não, anh nói giọng nhão nhoẹt:

- Anh mệt lắm, anh thấy mình như sắp chết rồi, em hô hấp nhân tạo cho anh đi.

Giờ cô mới vỡ lẽ là bị anh lừa. Bực mình, cô đẩy anh ra, trách:

- Giờ là lúc nào mà anh còn đùa được.

Tuy nói vậy nhưng cô lại kiễng chân lên, môi cô tìm đến môi anh, rồi nhanh chóng đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi anh mà mút. Tay cô vuốt ve khắp người anh, cơ thể 2 người dính sát nhau. Cô không đứng yên mà cơ thể cứ luôn chà sát vào người anh làm cho anh nóng bừng.

Sau nụ hôn dài bất tận, buông cô ra anh thì thào giọng khản đặc:

- Em bỏ đói anh lâu lắm rồi đấy vợ ạ.