Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 18




Cô len lén nhìn Akira cố gắng để không run rẩy nhưng người vẫn run lên cầm cập. Sao anh ta lại ở đây, anh ta bám theo cô, rõ rồi, nhưng mục đích của anh ta là gì? Ban nãy khi vội vàng bế cô vào phòng cấp cứu, cái vẻ mặt hốt hoảng ấy là thật hay anh ta chỉ diễn trò? Nhưng diễn để làm gì mới được kia chứ?

Vậy là anh ta biết cô có thai mất rồi, lần nào đi ra ngoài cô cũng đi vòng vèo loanh quanh để cắt đuôi kẻ bám theo, nếu có, nhưng cũng chẳng qua mặt được Akira, so về trí thông minh thì anh ta hơn hẳn cô.

Thật may là con cô không sao, chỉ là triệu chứng sảy thai giả nhưng bác sỹ khuyên cô nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nghỉ ngơi cái gì chứ, nghỉ thì tiền đâu mà lo cho con, nếu biết xuyên không mang được theo vali hành lí chắc cô đã đút vào đó tất cả số trang sức mình có và như vậy cô đã là 1 phú bà, chỉ cần ăn chơi hưởng lạc, chẳng phải đau đầu vì cơm áo gạo tiền như bây giờ.

Cô có cảm giác bầu không khí xung quanh cô đặc quánh lại vì sự hiện diện của Akira, nỗi sợ hãi làm cho người cô như đông cứng, tự dưng sao lại rét run ra thế này.

Akira thấy Thảo Linh ngồi trên giường người run rẩy, mắt ngơ ngác sợ hãi, anh ta hiểu rõ cô đang nghì gì, ra ngoài lấy thêm 1 cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cô anh ta bảo:

- Nằm nghỉ ngơi chút đi, em đang còn yếu lắm đấy.

- Cảm ơn anh. - Cô thì thào rồi ngoan ngoãn nằm xuống.

Akira đứng cạnh cửa sổ, mắt lơ đãng ngó xung quanh, chờ tới khi cô hơi thiu thiu ngủ mới lẹ làng chụp tấm khăn tẩm ê te lên mũi cô. "Em nghĩ thoát khỏi anh đơn giản đến vậy sao hả đồ ngốc, ai đã cho phép mà em dám rời khỏi anh." vừa ngắm cô Akira vừa nghĩ.

Cô vẫn vậy chẳng thay đổi gì, ngây thơ và ngốc nghếch như xưa. Khi 2 người vẫn còn bên nhau lúc ở đại học Tokio, cô là 1 trong những người tình của Akira, người tình, không phải người yêu, Akira chẳng yêu ai cả, tình yêu chỉ mang đến toàn những tai ương, như mẹ Akira yêu bố anh ta nên mới kết hôn với 1 gã chồng cờ bạc, rượu chè, nghiện ngập, đã lấy chồng vẫn phải đi làm kiếm tiền nuôi chồng nuôi con rồi vẫn suốt ngày bị đánh. Đến 1 hôm bố anh ta chết, khi đó Akira còn nhỏ, mẹ bảo bố bị ốm nhưng anh ta ngờ rằng bố mình sốc thuốc mà chết. Mẹ không bao giờ nói xấu bố trước mặt Akita vì không muốn con mình coi thường hay ghét bỏ bố nó dù cho ông ta đáng bị coi thường.

Sau đó mẹ Akira tái hôn, cũng lại yêu đắm đuối người chồng sau, trong khi ông ta chẳng yêu thương gì mẹ anh ta cả, lấy nhau không được bao lâu ông ta có nhân tình. Chuyện bố mẹ Thảo Linh quấy nhiễu gây phiền hà cho việc kinh doanh của cha dượng Akira thực ra chỉ là cái cớ để ông ta bỏ mẹ anh ta, giờ ông ta đã kết hôn với ả nhân tình, còn ông ta nữa, cứ chờ đấy, anh không cho qua dễ dàng đâu.



Vừa ngắm nhìn gương mặt thanh thản của cô khi ngủ, Akira vừa thoáng mỉm cười, đúng là nhân duyên kì lạ, tưởng đâu đi đến cùng trời rồi vẫn gặp lại cô, chắc hẳn giữa 2 người có 1 sợi dây liên kết vô hình.

Francois vừa bước chân vào quán thì Tân xồng xộc chạy ra, hỏi như quát vào mặt:

- Thảo Linh đâu rồi hả?

Thấy anh ngớ người ra không hiểu gì, anh ta lại tiếp:

- Đừng tưởng tôi không biết hôm qua 2 người làm trò gì.

Biết rồi sao, đúng là tai vách mạch dừng, mà kệ đi, thế cũng tốt, để ai cũng biết cô thuộc về anh, anh đỡ mất công đánh dấu chủ quyền. Nhưng khoan đã, sao anh ta lại phải hỏi anh về cô? Mất hết cả bình tĩnh, anh hỏi lại:

- Cô ấy ra ngoài chưa về sao?

- Phải, đi từ sáng, sắp đến giờ diễn rồi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, thế có khổ cho tôi không cơ chứ, giờ biết tìm ai trám chỗ đây? - Vừa nói Tân vừa vò đầu bứt tai, mặt nhăn nhó.

Cô đi từ sáng chưa về? Trong đầu anh hình ảnh Akira hiện lên, anh cũng chủ quan quá, đáng lẽ phải cắt cử người đi theo bảo vệ cô. Mà sao cô đi đâu không nói tiếng nào với ai, thế là liên quan đến chuyện bé con trong bụng cô rồi, đấy là điều cô đang cô giấu mà, cô đã gặp chuyện gì, có phải cô bị động thai không? Nghĩ đến đó anh vội vàng tới Indigène du Protectorat.

Cô mở mắt ra thấy mình ở trong 1 căn phòng xa lạ, không phải ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng đã không còn. Đầu nặng chình ***** như đeo đá, cô bò xuống giường lần ra cửa, cửa khóa bên ngoài, đương nhiên, Akira bắt cóc cô đưa về đây, đó là giải thích hợp lí nhất, cô đúng là đứa con gái ngu ngoại hạng mà, để cho anh ta lừa dễ dàng đến thế.

Đây là 1 biệt thự với lối kiến trúc tân cổ điển mà trước kia ông ngoại cô vẫn hay gọi là căn nhà ánh sáng bởi vì nhiều cửa sổ và cửa sổ thường rất to, nếu bức tường nào có cửa sổ thì thường chiếm đến 2/3 bức tường.



Cửa sổ không phải loại hình vuông cao hơn mặt đất khoảng m rưỡi mà hình chữ nhật, kéo dài từ khoảng trên sàn nửa m lên cao 1m rưỡi, bề ngang 60 cm hoặc 90 cm tùy từng nhà. Loại cửa sổ này thường có 2 lớp cửa: cửa chớp ( cửa gỗ ) và cửa kính. Căn phòng cô đang ở không có cửa kính mà được thay bằng những chấn song bằng kim loại, Akira đã biến căn phòng thành cái cũi nhốt cô.

Lê bước nặng nhọc tiến về phía cửa sổ đầu cô nhức như búa bổ tưởng như nó đã biến thành cái nồi áp suất muốn nổ tung, mỗi cử động lại khiến nó bị nén chặt hơn, cô cố gắng nhìn ra ngoài qua những khe hẹp của cửa chớp, cánh cửa bị đóng chặt, thêm 1 cái chốt cài có khóa, cô chỉ nhìn được 1 chút ít bên ngoài rồi cố gắng đoán già đoán non xem mình đang ở chỗ nào, tất nhiên không còn là căn nhà lần trước Akira sống mà cô phải ở đó làm việc như ô sin, Akira chả ngu ngốc thế vả lại kiến trúc của tòa nhà này khác biệt hoàn toàn.

Cô lê lết bò về giường, số cô đúng là số ruồi bu hết lần này tới lần khác phải sống trong cũi, giờ thì thảm rồi đây, biết Akira sẽ đối xử với cô thế nào. Cô đúng là 1 con siêu ngu, trước kia, vì làn da trắng như trứng gà bóc này thỉnh thoảng mọi người gọi cô là Bạch Tuyết cô luôn nổi đóa lên, Bạch Tuyết chẳng phải là đại diện điển hình cho loại bại não, bị mụ phù thủy lừa 5 lần 7 lượt vẫn ngoan ngoãn chui tiếp vào tròng hay sao, vậy giờ nhìn cô đi, cô thì hơn được gì.

Tối đến Akira mới xuất hiện mang đồ ăn cho cô.

- Ăn đi!

Anh ta nói gọn lỏn rồi đứng giám sát cô khi cô cố nuốt 1 vài món trên khay đồ ăn, thời gian qua cô đã hiểu Akira đáng sợ đến mức nào cô tuyệt đối không thể chọc giận anh ta, nhất là khi cô đang có bé con trong bụng, từ giờ cô phải cẩn trọng khi làm bất cứ điều gì.

Tránh không giao tiếp bằng mắt với Akira, cô nói giọng nhỏ xíu, khi đã cảm thấy no căng bụng:

- Em ăn xong rồi ạ. - Vừa nói cô vừa hồi hộp không biết anh ta sẽ phản ứng ra sao, hất đĩa thức ăn vào giữa mặt cô hay dùng đũa vụt cô, nhưng không, Akira nói nhẹ nhàng:

- Tắm qua rồi ngủ sớm đi.

Cầm khay thức ăn trên tay Akira bước ra ngoài khóa trái cửa lại trong sự ngơ ngác ngạc nhiên của cô.