Diệp Mạc đang ngồi ở bàn ăn, bà chờ Thái Vy nấu mì cho mình. Ngắm nhìn động tác rất khéo léo của cô mà mỉm cười rất tươi. Dạo gần đây bệnh tình của bà đã thuyên giảm đi rất nhiều, người có công lớn nhất chắc chắn là Thái Vy.
Bà Lê lúc này đang đi dọn dẹp sân vườn nếu không chắc chắn bà sẽ không để cô làm đâu.
Rất nhanh chóng bát mì nóng hổi đã được đặt lên bàn. Hương vị không tệ chút nào, Diệp Mạc nhanh chóng ăn mấy miếng, hơn cả mong đợi của bà món này cô còn làm đỉnh hơn cả mẹ của cô. Ấy thế mà bà thì lại đi ngược lại với hai mẹ con, đụng vào cái bếp là y rằng cái bếp đấy hỏng....
"Cô ăn chậm nhai kĩ mới tốt." Khuôn mặt của Thái Vy lúc này thả lỏng không đè nặng tâm lí như trước nữa, vui vẻ trò chuyện cùng bà.
"Con cứ làm như cô già và đã sáu bảy mươi tuổi ý."
Thái Vy mỉm cười khẽ không nói gì. Lúc này cánh đàn ông từ trên tầng đi xuống, rất nghiêm túc và chắc chắn không có thời gian để nán lại.
Kỉ Tống lúc này cũng vừa hay đã đến. Trên tay cầm một sấp tài liệu mỏng, tìm đến Nam Cường.
Không nói lời nào cả, hai người trao đổi ánh mắt lập tức cùng lên xe. Mộc Tử và Vũ Hành Long cũng vậy, cô còn chưa kịp hỏi gì cả bốn người đều đã đi mất. Giờ đây chỉ còn ông Nam Mộ và Nam Phi.
Trong lòng mắt của Thái Vy lộ rõ vẻ hỗn loạn, ông mới đưa bàn tay lên xoa xoa đầu cô một cách nhẹ nhàng, chỉ hành động chứ không nói gì cả. Như một lời quan tâm chân thành nhất.
Cái này làm Nam Phi ở bên cạnh ghen tị đến chết thôi.... Bà Diệp Mạc rất vui vẻ với hành động này của ông chồng yêu quý.
Lúc này Thái Vy mới nhớ đến bức thư mà bố cô gửi từ sinh nhật năm ngoái mà cô đã quên đưa cho cô Mạc.
"Chết dở, còn cái này quan trọng mà con quên mất."
Cô lập tức chạy lên phòng, mở túi lấy phong thư ở trong nhanh chóng chạy xuống đưa cho bà.
Cả bốn người đều lặng lẽ nhìn phong thư, cảm giác cứ như là một quả bom nổ chậm vậy.
Diệp Mạc nhẹ nhàng xé phong thư ở ngoài, bên trong là một tờ giấy được gấp làm đôi.
"Chào em, chào Diệp Mạc nhé!
Xem nào, lúc mà em đọc được cái này thì chắc cũng tầm xêm xêm 20 năm rồi, cũng khá là lâu đấy. Mọi thứ đều trong tính toán của anh, án binh bất động là điều chúng ta cần làm bây giờ, em không cần nóng vội. Đặc biệt em càng cần khuyên ngăn con bé Vy Nhi nó mà nóng máu thì cái gì cũng làm được đấy. Đầu tiên là trấn áp nó lại tiếp đến là cứ để mọi chuyện theo tự nhiên cái gì cần tìm được sẽ tìm được. Chứ cố chấp đi tìm vào thời điểm không phù hợp sẽ có nguy hiểm đến với con bé. Vậy nên em phải quản lí con bé thật chặt vào. À nói thế thôi, không Nam Mộ xé thư của anh thì chết!
Những cây vàng trong két sắt xếp lại sẽ có câu trả lời mà con bé cần tìm. Còn về 7 quyển sổ đỏ đấy chính là nơi giấu từng mảng tài liệu một của bản tham ô.
Cuối cùng, em chăm con bé kĩ một tí đừng để nó bị thương nhé.
Kí tên: Thái Hoàng."
Bà đọc xong liền đưa ngay cho chồng đọc. Ông Nam Mộ chắc chắn cau mày ở đoạn xé giấy, đọc đến đây muốn xé thật, Thái Hoàng lúc nào cũng phải trêu chọc ông cho được. Hừ!
Thái Vy cầm trên tay bức thư có chút run run, may mắn bức thư không có nói về vấn đề tiêu cực nào cả. Cuối cùng là Nam Phi, lần đầu cậu đọc được cái này, và với người bác Thái Hoàng này cảm nhận đầu tiên chính là khiến bố cậu rất là ghét! Khà khà ông bác này thú vị ra phết! Bảo sao có cô con gái dữ hơn bà chằn.
"Con nghĩ là con cần đi ngay đến nơi tiếp theo, vị trí của quyển sổ đỏ kế tiếp."
Cả hai vợ chồng Nam đều gật đầu tán thành ý kiến. Ông Nam Mộ nói: "Con cứ bình tĩnh, điều cần đến sẽ đến."
"Nhưng không thể rung đùi chờ nó đến được, phải hành động thôi chú, con sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu bố con thì cứ lo xa, đây cũng là địa bàn của cô và chú ai dám làm loạn."
Rất hợp tình hợp lí không thể bắt lỗi, bà Diệp Mạc cũng chỉ gật đầu. Ánh mắt hướng đến Nam Phi nói: "Con đi cùng chị đi."
Cậu liền nhảy lên không chịu đáp: "Bố bảo con lên công ty làm việc của anh rồi."
"Không cần nữa rồi, tí nữa tài liệu sẽ đến bố sẽ xử lí hộ Nam Cường, mày đi với con bé đi." Ông Nam Mộ ngay lập tức đáp.
Nói đến đây Diệp Mạc mới nhớ tiếp thêm đôi việc quan trọng.
"Vy Nhi con muốn đi học lái xe không?"
Đương nhiên là cô siêu siêu muốn rồi! Đôi mắt của cô lúc này hào hứng gật đầu đáp: "Con có."
"Được, dù sao thì việc này cũng cần phải học sớm. Cô sẽ đăng kí cho con, chắc khoảng tuần sau là con sẽ có thể đi học được."
Thái Vy vui vẻ gật đầu.
Nam Mộ cùng Diệp Mạc lập tức lên thư phòng xử lí việc còn lại. Nam Phi lúc này cũng tỏ luôn thái độ với cô. Nhưng chỉ tỏ thái độ thôi chứ cũng chả làm được gì cô.
Cả hai cùng qua phòng của Việt Dã lúc này anh cũng đã tỉnh, gương mặt rất tức giận tay thì đang đấm thành quyền. Mễ Tư vẫn còn đang ở đây, đang thông báo lại tình trạng của anh.
"....tránh cử động mạnh, cần bổ sung nhiều chất xơ, giờ anh không làm gì được đâu chịu khó nằm đây mấy ngày rồi mấy ngày sau muốn bay nhảy thế nào thì bay nhảy, chứ giờ nếu mà cố thì vết thương sẽ càng toạc ra thôi, lúc đấy sẽ mất máu mà chết chứ không còn may mắn như hôm nay đâu."
Việt Dã chỉ có thể bấm bụng trong lòng cực kì khó chịu đáp: "Biết rồi."
Mễ Tư để lại mấy viên thuốc sau đó liền sửa soạn cầm đồ xoay người đi về. Một màn hai người đứng ngoài cửa nghe hết sạch.
Nam Phi ném cho Việt Dã một câu: "Anh chịu khó đi, đừng làm cái vẻ mặt khó ở nữa."
Thái Vy cũng gật đầu phụ họa đáp: "Đúng rồi, đúng rồi."
Mễ Tư nhếch miệng, nhìn thoáng qua cổ của Thái Vy, dấu hôn đỏ chót thoáng qua ở cỗ áo, một cái nhìn của Mễ Tư cô đã hoảng hốt giật mình làm động tác giả kéo cổ áo, ném cho cậu ta một ánh mắt cảnh cáo. Mễ Tư nào dám nhiều lời chỉ nhún vai huýt sáo trêu chọc.
"Giờ chị cần đi đâu."
"Tòa nhà nào ý, đoạn gần trung tâm thành phố."
Nam Phi lắc đầu đáp: "Thế thì chịu tôi chỉ biết trong trung tâm thôi."
"Em biết, chị muốn đi đâu hả chị Thái?" Mễ Tư nhếch lông mày đáp.
Nghe được chuyện này Việt Dã từ từ khựng dậy nói to: "Anh đi, anh đi nữa Vy ơi."