Nam Cường khó chịu nhìn Ngự Thiên Ngạo ra về. Anh ta có vẻ rất vui và hí hửng còn anh thì ngược lại. Nhìn cốc chè đang ăn dở bỗng tự nhiên chán ghét, mặc dù nó rất ngon...
"Anh lại bị chó cắn à?" Thái Vy ngồi đối diện cau mày khó chịu nói anh.
Đôi mắt của anh lại lóe lên tia cực kì khó chịu, nhìn cô như muốn làm thịt lột da. Thái Vy nổi hết cả da gà cau mày mắt đối mắt nhìn anh.
Kết quả vẫn là cô thua.
"Thôi bỏ đi."
Cô đưa tay lấy chiếc túi vải kiểm tra lại đồ ở trong, đây là thói quen của cô mặc dù ở đây thì không cần thiết lắm nhưng nên làm như vậy để tránh mất đi thói quen cẩn thận này.
Điện thoại của cô rung lên một hồi. Tin nhắn của Diệp Mạc gửi đến: "Vy Nhi con về chưa?"
Thái Vy mỉm cười lòng vui vẻ hú hí gõ chữ đáp lại bà: "Con về ngay đây."
Đưa chiếc điện thoại lên cho tên vừa bị chó cắn thuốc nổ, màn hình hiện lên Nam Cường cau mày nhìn chứ không gật đầu hay có ý định gì khác.
"Thế có về không? Anh không muốn về thì thôi, tôi bắt taxi về cũng được."
Nghe xong câu nói của Thái Vy mặt của anh còn âm trầm hơn nữa. Cô có ý gì đây?
Đây mới là câu hỏi của cô dành cho anh chứ, anh có ý gì đây? Tự nhiên ăn phải thuốc nổ rồi nổi khùng cái gì?
Không thấy câu trả lời của anh, cô đưa túi lên vai xoay người bước ra cửa, thì bị bàn tay to lớn của anh tóm lấy.
Lần này mới đến lượt cô thái độ, cô bực mình nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
"Đi về." Giọng nói trầm trầm của anh vang lên phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Nam Cường mặc dù khó chịu nhưng đành lùi một bàn vậy. Trong lòng của Thái Vy lên đến một ngàn dấu chấm hỏi, cô đã làm gì anh ư?
Nhét nốt cốc chè còn lại cho Thái Vy, anh đu đến bàn làm việc lấy áo khoác rồi mặc lên người.
Tính cách sáng nắng chiều mưa trưa ẩm ướt của anh khiến cô có chút nghi ngờ rằng liệu anh có phải đàn ông không? Tính gì thay đổi còn nhanh hơn cả chong chóng.
Lúc này cô có chút khát, cốc chè trên tay cô liền xúc mấy miếng ăn tiếp. Nam Cường đang hừng hực lửa giận thấy một màn này như được cứu hỏa cỗ giận trong lòng. Mặt anh giãn ra kéo cô ra khỏi phòng.
Tô Khổng nãy cũng đã nếm thử món chè này, cậu còn định hỏi Thái Vy rằng món này cô mua ở đâu.
"Ngài Thái, chè này....." ngài mua ở đâu....
Đôi mắt vừa dịu lửa lại cau mày nhìn Tô Khổng, người khôn khéo như cậu ta đương nhiên hiểu ý này là ý gì.
Dừng ăn cô mới ngẩng đầu nhìn Tô Khổng khó hiểu.
"Không có gì thưa ngài, ngài thong thả."
Cô lại cụp mắt xuống nhìn vào cốc chè chỉ còn một phần ba, lúc này mới nhận ra cô đã ăn gần hết của anh. Tên này chúa ghét người khác động vào đồ ăn của hắn.... Lúc nhỏ cô có ăn vụng đồ của anh mà anh còn nổi điên như một thằng khùng cả hai đuổi nhau một vòng trong vườn. Nhờ lợi thế nhỏ gọn không béo, mà anh thì béo tròn nên không thể bắt kịp cô. Nhưng quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Anh đã trả thù bằng cách ăn hết bánh ngọt của ngày mai mặc cho cô Mạc có đánh, nhưng đôi mắt sáng vui vẻ hả hê nhìn cô bằng ánh mắt thách thức lúc đó đến giờ cô vẫn nhớ. Nhỏ đã vậy lớn thì thế nào? Chết cô rồi....
"Nam Cường."
Anh cúi xuống nhìn Thái Vy.
"Há miệng ra."
Anh hơi khó hiểu nhưng cũng đồng ý, miệng của anh từ từ mở nhỏ. Chiếc thìa nhỏ đựng miếng chè ở trong nhẹ nhàng đưa và miệng anh.
Độ ngọt vừa phải trong chè, so với lúc nãy lòng anh cảm giác khá rạo rực, lửa giận biến mất hết lòng tràn đầy thứ gì đó, anh cũng không biết nữa nhưng chắc chắn là tích cực.
Thấy Nam Cường dịu hẳn đi cô mới yên tâm, xúc một miếng vào miệng mình rồi mới xúc thêm một miếng lên cho anh ăn.
Nam Cường khá là hưởng thụ cái cảm giác này, nhìn đôi môi mọng nước của cô mà phát thèm, thú tính trỗi dậy, anh khom người nâng mặt của cô lên đặt một nụ hôn sâu xuống đôi môi đỏ của cô.
Thái Vy chỉ tròn mắt không biết làm sao, chiếc lưỡi của anh luồn lách vào bên trong khoang miệng của cô vị ngọt thanh của chè vẫn còn, cảm giác rất tốt, hôn chán chê lúc đi ra anh còn cắn phập vào môi cô một cái. Điều này làm Thái Vy cau mày khó chịu đẩy anh ra, rất may cốc chè trên tay không bị đổ.
Thái Vy bĩu môi đôi mắt có chút hồng mặt mày đỏ ửng, không biết nên làm thế nào... Cô mím môi rồi lại đảo mắt đi không dám nhìn thẳng với mắt anh. Nhìn biểu hiện của cô anh cực kì hài lòng, cốc chè chỉ còn hai miếng nữa là hết, anh đưa thẳng vào miệng hết tất cả, cô còn đang cúi đầu tay đan tay không biết làm thế nào, một lần nữa lại bị anh nâng mặt lên hôn điên cuồng.
Từ miệng anh truyền đến số chè cô nấu còn lại không sót một chút gì, tiếng nuốt ừng ực ừng ực của cô khiến anh sôi máu không tưởng. Đến lúc hết bản thân Thái Vy lúc này mới phản kháng đẩy anh ra xa khỏi người mình, một tay đưa lên lau miệng.
"Anh.... anh...."
Trời ơi quan hệ của cô và anh sao lại trở thành thế này, cô lập tức cúi người ngồi xổm hẳn xuống, ôm lấy hai chân mặt đỏ lựng úp xuống đùi.
Cả người có chút run rẩy, trong nội tâm đang gào lên cảm giác thích thú đến phát điên, cô còn có cảm giác muốn anh hôn thêm lần nữa. Trời ơi cô bị làm sao thế này....
"Đứng dậy, không là tôi sẽ....." hôn em thêm nhiều lần nữa.
Chưa nói hết câu, khuôn mặt đỏ ửng nhiều tầng mây của Thái Vy nhảy lên xuất hiện trước mặt anh, tiếng ting một cái, thang máy của hai người đã xuống chỗ để xe rồi. Như được ân xá cô lao ra ngoài một cách cục súc chạy đến xe, lao lên ngồi, bàn tay quạt quạt vẩy vẩy mong mặt mình bớt đỏ đi.
Nam Cường lòng tràn ngập vui vẻ, cái túi vải to đùng cô lấy lên che hết mặt.
...
Xe con lăn bánh, hai người không nói gì nhưng trong xe chỉ cần ngửi cũng đủ biết quỷ dị thế nào. Đã đến nhà, Hàn Mạc hôm nay đích thân xuống bếp.
Bữa ăn mặc dù hơi khó nuốt nhưng.... vẫn tạm chấp nhận được. Đương nhiên là ngay sau khi ăn xong Thái Vu đã thoát vĩ đệm một cách hack não bay về phòng mình trùm chăn khóa cửa suy nghĩ về việc phát sinh trưa nay của cô và anh.
Nam Cường lúc này tâm trạng cực tốt thì nhận được cuộc điện thoại của Ngự Thiên Ngạo đến.
...
"Được không gặp không về."
"Ừ."
Tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, Thái Vy gãi gãi mặt mong nó không đỏ lắm. Mở ra một cái thì anh đã đứng như trời trồng ở ngoài, bàn tay đóng cửa thoan thoắt nhưng không thể nào bằng anh. Nam Cường đưa chân chặn với một lực nhỏ đẩy cửa đi vào, mặc cho cô thì hì hục chặn.
Bàn tay to lớn vỗ vỗ đầu của cô mỉm cười nói: "Thay quần áo, có việc phải đi rồi."
Lúc nãy giọng điệu của Ngự Ngạo Thiên rất căng thẳng một việc cực kì gấp gáp nhờ anh cùng cô đến. Thế nào còn gọi thêm cả cô? Nhưng căng thẳng như vậy chắc chắn có điềm.
"Đi đâu?"
Nam Cường ẩn người cô đến tủ quần áo đáp: "Gặp vợ chồng Ngự Ngạo Thiên."
Cô rất muốn hỏi thêm nhưng anh vẻ mặt khá là có chuyện.