Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 55: Trang Điểm




"Ấy, á....."

Mặt của cô cứ tưởng là sẽ chạm đất, một mùi hương nam tính quen thuộc đập thẳng vào mũi, không cần nhìn cô cũng biết người này là ai. Đôi chân giữ thăng bằng trở lại, Thái Vy ngượng ngịu quay mặt tránh khỏi xấu hổ. Với đôi cao gót 6 phân đã tăng thêm chiều cao cho cô giờ cô đứng gần đến mang tai của anh luôn, lúc không đi thì sẽ đứng đến vai. Nên khuôn mặt của anh cách cô khá là gần. Đột nhiên trong tâm trí của cô nhớ lại khoảnh khắc mà đêm hôm đó sau một trận thân mật mệt nghỉ anh đã đặt môi cô một nụ hôn sâu....

"Đi đứng cho cẩn thận vào." Nam Cường nhẹ nhàng đẩy người cô ra một bên ngồi xuống ghế sopha bình thản nói chuyện với Mộc Tử, còn bên này khuôn mặt của Thái Vy đỏ như quả cà chua, trái tim đập thình thịch, cô hít một hơi thật sâu kìm chế lại cảm xúc của mình.

Má thật, thế này mà ai mà đi được chắc phải là quái vật mất.

"Đi lấy nước đi." Nam Cường ra lệnh căn phòng chả có ai bây giờ phù hợp để đi lấy nước cả. Thái Vy hướng mắt bàn tay của cô chỉ vào mình, Nam Cường gật đầu. Cô thở dài ngồi xổm xuống tháo dây cố định đôi guốc ra anh lại cho thêm một chỉ thị nữa: "Không đi luôn bằng cái đôi đấy cho quen đi." Mặt Thái Vy thêm hai vạch đen, cái dáng kì quái mở cửa ra khỏi căn phòng.

"Chuyện kia đã điều tra ra chưa." Nam Cường chống tay khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc.

"Đã có kết quả hiện A Dã đang đi xem xét xử lí." Mộc Tử gật đầu đáp, cung kính đưa cho anh tài liệu.

Vũ Hành Long mặt nghiêm nghị bẩm báo tiếp: "Chuyện kia, em đã xử lí rồi, đã giáng một đòn mạnh mẽ lên lô hàng của bọn Điểu, chắc chắn lần này bọn chúng sẽ biết mình là ai."

Nam Cường gật đầu, lật lật đống tài liệu, thì lúc này tin tức về tay bắn tỉa đêm đó đã có. Nhưng cũng chỉ có một thông tin duy nhất rằng người đó là con gái. Và thêm một số tài liệu doanh thu, chi tiêu của tổng công ty tháng này.

"Mấy việc tôi giao cho hai cậu đêm qua cứ thế mà tiến hành." Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài. Thái Vy đi loạng choạng cầm bình nước đến thì cũng gặp Nam Cường ở ngoài cửa, cô thề là cô phải bình tĩnh chứ nếu không đảm bảo anh sẽ ăn hẳn cái bình nước thủy tinh này vào đầu. Bực cả mình!

Cô mạnh mẽ đạp cửa bước vào phòng, đặt cái bình thủy tinh xuống hai bề mặt thủy tinh ma sát mạnh vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.

Vũ Hành Long đang khát lấy luôn bình nước rót ra cốc uống. Thái Vy tức giận đi đi lại lại đá loạn lên vào ghế, sau đó thì làm một vòng xung quanh phòng để nhặt những quyển sách mà mình vừa làm rơi, thở phì phò.

"Thứ độc tài!"

Mộc Tử và Vũ Hành Long cười ha hả, lúc này cả hai mới ồ lên: "Ơ kìa, chị đi được rồi."

Thái Vy lúc này mới dừng lại nhìn đôi guốc ở dưới chân, ừm đúng vậy trong lúc tức giận vừa rồi cô đã đi một cách thành thạo. Giận gì bỏ qua một bên, cô nhẹ nhàng bước đi mấy bước nữa hớn hở làm mất chủ quan điều này đã làm mông cô phải tiếp xúc với mắt đất ngay tại chỗ.

"Ai da...." Đau gần chết, đúng là làm gì có chuyện may mắn đến lần thứ hai! Hai người đàn ông ôm bụng cười, điều làm khó cô duy nhất bây giờ chính là đi giày cao..... Còn lại mọi thứ đã được học và chuẩn bị một cách khá là đầy đủ.

.......

Ngày hôm đó cuối cùng cũng tới, hôm đó tất cả nhân viên từ công ty nhỏ đến công ty con đều được phát thiệp mời tham dự.

Chiếc váy đã được đưa đến từ mấy hôm trước, với sự trợ giúp của cô béo phụ bếp Thái Vy mới mặc được bởi mấy cái váy lễ phục này khá là rườm già. Cô đi ra xoay xoay mấy vòng trước mặt Vũ Hành Long, Việt Dã, Mộc Tử. Cả ba vỗ tay khen tới tấp.

"Đúng là người đẹp vì lụa!" Vũ Hành Long cười trêu trọc thì nhận ngay một phát đạp đến từ Thái Vy. Hai người kia cười không nhặt được mồm.

Váy thì ok đấy nhưng nhìn đến quả đôi giày cô đã chán chả buồn nói, tại sao cứ phải là giày cao gót nhỉ? Có cả chiếc túi bạc xinh xẻo ở cùng chiếc váy, cô cảm tưởng nó như là được đúc và làm bằng chỉ bạc thật....

Thái Vy nhíu mày đăm chiêu nhìn cái túi hồi lâu cô mới quay đầu hỏi Mộc Tử: "Cái này là hàng thật à anh?"

Mộc Tử gật đầu, hồn của cô đã lìa khỏi xác rồi, cái ví này thế thôi mà lại có giá trị trăm củ....

"Thật hả, thế này em cầm làm sao???" Cô chậm rãi vuốt ve suýt xoa không dám cầm luôn.

"Tiểu Vy cái ví này vẫn là hạng xoàng thôi, đống trang sức kia mới là thứ em không tưởng kìa." Việt Dã rất nhẹ nhàng nhắc nhở, cô quay đầu ra nhìn, thật sự là hoa hết cả mắt luôn rồi hình như là kim cương thật. Lạy chúa thân yêu.....

"Em không đeo nó có được không? Nhỡ may mất chắc em làm cả đời cũng chả trả hết nợ mất...." Ba người đàn ông chỉ buồn cười khi nhìn thấy cảnh cô vừa mê mẩn lại vừa xót xa.

.....

Thợ trang điểm lúc này cũng đã đến, là một cô gái trẻ xách theo một rương đồ nghề lệch kệch. Thái Vy đang vui vẻ trò chuyện về đống trang sức.

"Xin lỗi, tôi đến muộn trên đường vừa rồi hơi bị tắc." Lê Ly thở hổn hển nói.

Thái Vy quay đầu nhìn, ánh mắt của cô mở to nhìn cô thợ trang điểm đó.

"Hạt Tiêu ngu ngốc?"

"Ly trán sân bay?"

Cả hai đều đồng thanh chỉ vào nhau nói, vừa nói xong cả hai đều bật cười. Lê Ly bỏ hết đồ xuống chạy tới ôm Thái Vy, cô cũng rất hào phóng ôm lại. Ai ngờ lại gặp nhau theo cách này, bọn họ là bạn hồi cấp 2, ghét nhau lắm cô chó thì nó mèo vậy nên đương nhiên lúc nào cũng có mâu thuẫn thánh chiến ở lớp rồi. Giờ nghĩ lại cũng thật hoài niệm, nếu nói ngày trước ghét nhau thì chắc chắn bây giờ sẽ thân nhau chính vì ngày trước ghét nhau.

"Lâu quá rồi nhỉ?"

"Ừm, từ đợt tốt nghiệp xong cái là chả thấy hình nữa đâu cũng 8,9 năm rồi."

Lê Ly vui sướng cầm tay của Thái Vy lắc qua lắc lại suốt. Việt Dã nhìn đồng hồ nhẹ nhàng nhắc nhở: "Không còn thời gian để nói chuyện đâu."

Lê Ly nhìn ba người đàn ông mặc dù cũng chỉ nói chuyện bình thường nhưng có vẻ khá là khó gần đặc biệt là người đàn ông vừa nhắc nhở, làm cô khá là ớn lạnh sống lưng.

"Dạ, dạ xin lỗi anh." Thái Vy cười trừ, Lê Ly nhanh chóng ngồi xuống lấy dụng cụ trang điểm cho Thái Vy.

Cô lúc này mới khịt khịt mũi do không quen trang điểm làm Lê Ly bật cười.

"Nhẹ nhàng thôi nha mày làm cái nào đơn giản mà đẹp với cả tẩy trang nhanh gọn lẹ cho tao." Lê Ly gật đầu cười, bàn tay thoan thoát bôi kem dưỡng lên mặt Thái Vy.

"Chắc mày đến giờ cây son cũng chả có lấy một cái đúng không?" Thái Vy bĩu môi không trả lời, ừ thì nó nói cùng đúng điều này làm Lê Ly bật cười thành tiếng luôn.

"Gì má, không có nhưng tao cũng biết chút ít đấy nhé." Dứt lời cô nhìn vào hộp đồ nghề của Lê Ly lấy ra cái làm cho mi đen dứt khoác bảo:

"Ờm...đây là... Mắt ca ve?"

Ba người đàn ông ở đằng sau ngồi bật cười thành tiếng luôn, Lê Ly cũng dừng hẳn động tác lại ôm bụng cười cho đã. Đến đàn ông còn biết đây là cái gì vậy mà cô lại không biết!

Lê Ly ấn tay vào đầu cô một cái đáp: "Đồ con bò chắc chắn mày không phải là con gái rồi, đây là Mascara chứ không phải mắt ca ve ok?

Thôi ngu thì nhận đi đừng làm loạn để tao trang điểm cho xong rồi muốn làm gì thì làm."

Thái Vy bĩu môi im lặng mặc kệ Lê Ly luôn, cô ấy trang điểm rất nhanh đã xong tiếp đến là làm tóc cho Thái Vy, Thái Vy lúc này mới thở dài giờ cô đã hiểu tại sao mấy bà cô trong xóm lúc đi chợ ăn diện mất lắm thời gian thế!

Xong xuôi, Lê Ly vuốt mồ hôi trên trán quay ghế ra cho ba người đàn ông bên này nhìn. Cả ba đều ngạc nhiên mỉm cười, lúc này vẻ đẹp chim sa cá lặn của Thái Vy đã được Lê Ly làm cho cực kì nổi bật. Tưởng cô cũng có nhan sắc bình thường nhưng không nhé, ăn diện lên một chút, trang điểm tô son vào ai rồi cũng sẽ khác.

"Wow, đẹp không tưởng luôn làm em suýt không nhận ra đó chị Vy!"

"Ừm, không tồi! Chọn em đúng là một lựa chọn đúng đắn." Mộc Tử tiến lại gần ngắm suýt xoa luôn.

Chỉ riêng Việt Dã tiến đến gần chỗ Lễ Ly đặt tay lên vai của cô nhẹ nhàng nói: "Em ấy đã trở lên rất xinh đẹp đều là công của cô, cảm ơn cô."

Lê Ly vui vẻ sảng khoái đáp lại Việt Dã ác cảm lúc nãy đã biến mất: "Công việc của tôi mà, huống hồ Hạt tiêu còn là bạn của tôi!"