Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 45: Làm Ơn Mắc Oán




Thái Vy lúc này thấy rõ là be like luôn ấy, không biết làm gì nữa từ quả lúc đó cảm giác sợ Nam Cường của cô nâng lên đến thêm hai con số không.

Ghét thì ghét nhưng ăn cơm vẫn không thể tránh mặt được bởi anh chính là một tên độc tài....

Cho cậu Vàng ăn cơm Thái Vy làm, nó vui lắm cứ ngoáy đuôi tít thò lò luôn, đúng là chỉ có nó bây giờ mới an ủi được trái tim nhỏ bé của cô.

Hôm sau, xe đã chuẩn bị, Nam Cường lôi Thái Vy lên xe, sau khi đã hỏi cho ra lẽ ở lúc ăn cơm anh chắc chắn rằng từ sự việc cứu anh, đến sự việc nắm được thời cơ xử lí tên phản bội chắc chăn không phải ăn may, Thái Vy nào dám nói dối nhưng chỉ trả lời một cách qua loa, cô sợ sẽ tiết lộ quá nhiều về mình.

"Không phải ăn may."

Nam Cường muốn hỏi thêm nhưng thấy anh mắt né tránh của Thái Vy nên thôi.

Vậy nên hôm nay anh quyết định kéo cô đi theo mặc cho cô từ chối. Dưới ánh mắt của Nam Cường cô đành thỏa hiệp chứ biết làm sao. Một ánh mắt cảnh cáo không cần nói cô cũng hiểu rằng: "Lươn lẹo là coi chừng đấy."

Nam Cường hừ lạnh, Thái Vy bĩu môi không đáp, quả thật đi với anh lúc nào là nguy hiểm lúc đấy, sao cô cứ có cảm giác từ bao giờ mình đã cuốn vào một vòng nguy hiểm không lối thoát thế nhỉ...

Trên xe lúc này cô mới nhớ đến người đàn ông phản bội, Thái Vy bồi một câu hỏi Nam Cường.

"Nè, thế người đàn ông phản bội hôm qua thế nào rồi." Một câu hỏi làm Việt Dã và Mộc Tử ngồi ghế trên hít khí lạnh, Thái Vy chắc chắn là muốn chết rồi mới dám hỏi câu này.

"Tiểu Vy, em im ngay." Mộc Tử liếc mắt mắng mỏ.

Điều này làm Thái Vy hít một ngụm khí lạnh, cô quay đầu như rô bốt nhìn Nam Cường ngồi bên cạnh.

Nam Cường lúc này mặt không biến sắc đáp: "Chắc cũng ngáp ngoải sắp chết."

Nhận được câu trả lời không có sát khí cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đánh liều hỏi thêm một câu.

"Tại sao anh không tha cho ông ta dù sao thì ông ta chắc cũng có lỗi khổ riêng nên mới làm thế...." Mộc Tử xoay người nhìn Thái Vy, cô lại hoảng hốt bịt mồm lại, không hiểu vì sao hôm nay mình lại lắm lời như vậy...

Ánh mắt của Nam Cường lạnh lẽo, nhìn Thái Vy khiến cô nổi da gà lên. Anh không làm gì cả chỉ chầm chậm đáp: "Kẻ phản bội phải có hình phạt thích đáng, không cần lí do gì cả nếu gặp khó khăn thì có thể tìm cấp trên để tìm cách giải quyết. Chứ chọn làm kẻ phản bội thì nước đi đấy cũng không thể cứu vãn. Kết cục cuối cùng chính là cái chết thôi.

Nhân từ với những loại người hạ đẳng như vậy thì không nên, loại phản bội nên giết sạch để cho xã hội thanh tịnh yên bình."

"Tiêu Vy, dạo gần đây cô gan lớn lắm, hay cô đang có ý định gì đây..."

Một lời nói ra làm Thái Vy suýt cắn lưỡi tự sát để chứng minh mình trong sạch. Mắt của Nam Cường như Phật tổ Như Lai chiếu xuống nhìn thấu hết mọi suy nghĩ của cô điều này khiến cô có ngày một sợ hãi.

"Đại ca thân yêu à, tôi làm gì có ý đó....." việt Dã và Mộc Tử lòng loạn cào cào theo câu nói của Thái Vy mong cô im lặng lại dùm. Một cái nhìn của Nam Cường lại đá sang đây ánh mắt cảnh cáo, Thái Vy cắn môi cười xòa. Không hiểu từ lúc nào Thái Vy cô đây lại tự dưng gánh máng lợn, vốn chả sợ bố con thằng nào giờ lại gặp phải một thiên địch mang tên Nam Cường.

Điều này làm cô lại khá đăm chiêu, một người bạn hồi nhỏ của cô cũng tạo cho cô một cảm giác y hệt như vậy, đôi khi sự tự tin thoải mái khi nói chuyện với anh cũng chính vì lí do đó. Một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ làm cô không thể phân biệt nổi. Cô chìm đắm vào trong suy nghĩ riêng của mình...

Đến nơi hẹn, một cô gái ăn mặc có chút hở hang đang bị trói đứng sau là một đám đàn ông to xác, điều đặc biệt ở đây có lẽ là một cô gái ngoại quốc. Mộc Tử và Việt Dã ra khỏi xe cầm theo một vali tiền để trao đổi. Nam Cường trong xe nheo mắt nhìn cô gái đó do khoảng cách khá xa nên anh cũng không thể xác định được rõ lắm.

"A Tử kéo gần khoảng cách lại, hơi xa nên không thể nhận định được khuôn mặt."

Mộc Tử ở đầu dây tai nghe bên kia đáp: "Rõ."

Mặc Hành và Vũ Hành Long đi sau để yểm trợ hiện đã nấp ở một chỗ gần đây mang theo vài đứa đàn em nữa.

Bên kia nhất quyết không chịu cho xem hàng trước nhất định phải cầm được tiền mới cho xem mặt.

Mộc Tử, Việt Dã cau mày, chỉ là bọn cỏn con mà dám ra lệnh cho anh ư. Nam Cường ở bên trong xe rất nhanh chấn áp hai người.

"Bình tĩnh."

Việt Dã ném vali tiền xuống, tàn dư của bọn Khổng Xà liền lao đầu vào nhặt, nhưng anh mới chỉ đưa một nửa. Bọn chúng lúc này mới bỏ băng vải khỏi mắt của cô gái đó. Nam Cường nhìn từ trong ô tô liền lắc đầu trực tiếp ra lệnh.

"Vũ Hành Long, Mặc Hành."

Ở đầu dây bên kia đáp lại môt cách nhanh chóng: "Rõ!"

Cả hai bên đều có chuẩn bị sẵn, tiếng súng vang lên khiến Thái Vy hơi khó chịu rất may là xe cách âm khá tốt.

Nhìn theo cục diện bên ta rất nhanh đã chiếm được ưu thế, bốn người bọn họ thân thủ phi phàm nhanh gọn xử lí, Mộc Tử cười khà khà, rất nhanh lấy lại được số tiền vừa đưa.

Thái Vy khá lo lắng sợ bốn người họ bị thương. Thì lại trông thấy cô gái ngoại quốc thân cô thế cô lạc lõng trong làn đạn oanh tạc. Càng nhìn càng tội nghiệp, trong lúc Nam Cường không để ý, Thái Vy liền mở cửa nhảy lò cò một cách nhanh nhất có thể đến chỗ cô gái đó.

Thái Vy vẫy vẫy ra hiệu với cô gái ngoại quốc.

"Lại đây."

Cô gái đó liền tiến đến chỗ Thái Vy miệng nở nụ cười rất không không ổn, như một nụ cười tạm biệt thế giới này.

"Đừng lại đây." Cô gái đó nói một câu gì đó nhưng bên kia không có chút yên tĩnh nào cả cô không nghe rõ nổi.

Một cỗ ớn lạnh lại ập đến lưng của cô, một cảm giác khá chết tiệt! Loáng thoáng trong áo của cô ta, đừng nói là bom nha....

Thái Vy tức tốc chạy đến với một tốc độ nhanh nhất dằng lấy tay của cô gái đó. Tay còn lại lập tức bổ vào gáy khiến cô gái đó ngất luôn tại chỗ.

Ôi cái chân của tôi... Chắc nó sẽ không thể khỏi nổi mất huhu, va chạm mạnh nên chân của cô lại hở miệng vết thương, cô từ bỏ nhảy lò cò lên xe cho an toàn.

May mà cảm nhận được, không quả này cô lại trầu ông bà thì chết dở. Haizzz đúng là làm ơn mắc oán mà....