Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 18




Cả buổi trưa Thái Vy cuống cuồng với chiếc balo cũ, mọi thứ được lôi hết ra lúc này tập tài liệu cô nhét xuống dưới gối ngủ vùi nó giữa đống bông mềm mại, nó rất khó phát hiện ra, lúc này Thái Vy mới yên tâm. Cô lại tiếp tục xếp đống tiền cho vào túi sách, lúc này mới là chiều, Thái Vy nhẹ nhàng bước ra cửa khóa chặt cửa nhà gọi xe đi thẳng đến bệnh viện.

Trong đầu Thái Vy quay cuồng với rất nhiều câu hỏi "Người ấy là ai" nhưng càng nghĩ càng không ra. Thái Vy bực bội khó chịu tay nắm thành quyền bực tức không có chỗ xả giận. Nhưng trước khi đi cô đã thề trước di ảnh của bà cô rằng:

"Nếu tìm được kẻ chủ mưu hại bà, con nhấy định sẽ khiến nó sống không bằng chết!"

Trầm ngâm cứ nghĩ là một khoảng thời gian nhỏ ai dè tỉnh lại một cái cô đã ở trước cổng bệnh viện, cô gật đầu trả tiền cho tài xế chân nhanh bước vào, lòng cô oại hồi hộp cô chưa thanh toán viện phí thì sao mà họ cho bà cô về được nhỉ, sai sót của bệnh viện trăng? Lúc này đã đến quầy lên tân, Thái Vy ái ngại hỏi cô lễ tân, lúc này cô lễ tân tra kết quả gật đầu nhẹ nhàng nói:

"Xin chia buồn với gia đình em, tiền viện phí chi phí phẫu thuật đều được anh có tên là Nam Cường thanh toán hết rồi em nhé!" Cô lễ tân lúc này lại nhớ đến Việt Dã, giọng điệu lại còn dịu đi vài phần, trong đầu chỉ hiện lên tàn hình ảnh đẹp trai level max của Việt Dã khi thanh toán.

Thái Vy lúc này mới tỉnh ngộ.... mọi thứ đều là Nam Cường giúp cô.... Trí nhớ của cô lại quay lại về mấy ngày hôm trước, đều là anh cùng Việt Dã, Vũ Hành Long và Mộc Tử giúp cô xử lí ổn thỏa, thậm trí còn làm việc rất hoành tráng, an táng mộ bà cô một cách xa hoa nhất....

Đã vậy anh còn là người thức tỉnh Thái Vy, giả xử nếu hôm nay Thái Vy không lỡ miệng hỏi Nam Cường thì liệu Thái Vy còn rơi vào trạng thái trầm tư này đến lúc nào...

Một dòng nước ấm chạy mạnh vào trong tim Thái Vy, miệng cô nhoẻn lên một nụ cười, cô rất cảm động.... ngay bây giờ cô muốn gọi điện cho anh để cảm ơn nhưng nghĩ ngợi thấy anh rất bận việc lại còn giúp mình nhiều như vậy nên gọi hay không....? Mặt Thái Vy đỏ lựng lên, ở sâu thẳm trong trái tim của cô có vẻ đã có cái gì đó nảy nở, một tình cản chưa xác định...

Cô lễ tân thấy Thái Vy đỏ mặt, sau đó lại hốt hoảng từ hốt hoảng lại chuyển sang đỏ mặt rất giống thiếu nữ đang yêu vậy. Nhẹ nhàng nhắc nhở cô gõ nhẹ vào bàn kéo thần trí của Thái Vy về chỗ cũ.

Thái Vy lúc ú ớ một tiếng, rất nhanh đã quay lại.

"Chị in giúp em bảng thống kê chi phí, tổng cộng hết bao nhiêu nhé!" Lúc này Thái Vy mới nói với cô lễ tân.


Cô lễ tân gật đầu thao tác rất nhanh, một tờ giấy nóng hổi từ máy in chui ra. Đưa cho cô, cô liền cảm ơn sau đó đi về phía phòng bệnh cũ của bà để thu dọn đồ đạc.

Lúc này trong phòng không có ai, Tháu Vy trong im lặng mà thu dọn bất chợt cô lại tìm được cuốn sổ tay của bà ghi chép lúc rảnh rỗi mà bệnh viện phát. Tháu Vy hoảng hốt mở ra xem luôn.

Ngày 1

Do bị đồng bọn của lũ khốn đó khiến tôi suýt nữa từ trần bỏ lại cháu gái yêu quý của mình, nhưng rất may mắn cháu tôi quay lại kịp lúc. Nhưng đã rất lâu rồi tôi cũng không ngờ là bọn nó có thể tìm ra....

Ngày 2

Con bé nó phát hiện ra bệnh tôi dấu nó rồi, lúc hỏi tôi mắt nó cứ đỏ đỏ, tôi cũng sót nên đã nói sự thật.

Ngày 3

Nó bắt tôi ở viện luôn, trời ơi tiền đâu ra chứ.... nhìn ánh mắt lấp lánh của nó tôi lại nhớ đến con trai.... sau đó nó kiên quyết bắt tôi ở và bảo tiền nong không cần lo nó sẽ lo được.

Ngày 4

Lúc này tôi mới nhớ đến cái balo mấy hôm trước tôi vửa đào lên kiểm tra, trong đó có tiền nên chắc chắc về tiền nong tôi nghĩ cũng không cần phải lo nữa. Nhưng càng nghĩ càng tiếc vốn số tiền ấy tôi định làm của hồi môn của con bé...

Ngày 5

Tôi nghe tin từ con bé, con bé bảo nhà có trộm vào, tôi sốc, mong rằng cái balo vẫn còn....

Ngày 6

Sau khi tôi về nhà chui thì phát hiện chiếc balo đấy không còn nữa.... nói chuyện với cháu gái một hồi con bé bảo chắc là bọn trộm vặt trong thôn mấy đứa tí tuổi, lúc đấy tôi cũng nhớ lại một chút sau khi vừa trôn lại quả thật là có bọn trẻ con đến xin nước uống do khát. Nhưng liệu có phải không, tôi mong chiếc balo đó không rơi vào bọn người khốn kiếp hại con trai cháu gái tôi.

Ngày 7

Cháu gái hỏi tôi trong balo có gì nhưng tôi không trả lời được bởi tôi sợ nó sẽ biết những bí mật trong đó và sẽ bị cuốn vào vòng xoáy chết người này.

Ngày 8

Không biết tại sao lúc này tôi cảm nhận được không thể tả nổi....

Trong chiếc balo thật ra ngoài tiền còn có những chứng cứ quan trọng để có thể xử chết bọn khốn kiếp đó lúc đấy mới có thể khiến con trai và con dâu tôi mới ra đi thanh thản.

Vậy nên làm ơn mong rằng chiếc balo này đừng rơi vào tay của bọn khốn đó.

Ngày 9

Ngày 10

...........

Ngày 32

Thái Vy nếu cháu đọc được thì hãy nhớ kĩ đôi mắt của mình không bao giờ được lộ cho người ngoài thấy bởi vì bây giờ nguy hiểm đang dập dình tìm cháu, bao giờ gặp được cô Mạc hãy đưa hết tất cả bởi cô Mạc mới chính là người mà cháu có thể tin tưởng được.

Chả biết tại sao tự nhiên ghi vào nữa... nhưng tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ghi vào đây.

Ngày 33

Hôm nay tôi được con bé nấu cho món tôi thích ăn ăn ngon lắm và đã có kết quả sang tuần sẽ được tiến hành phẫu thuật. Rất tốt tôi cảm thấy tôi có thể qua được tôi đang nhớ nhà đây.

Ngày 34

Hình như dạo này thấy cháu gái yêu của tôi gầy đi nhất định tôi sau khi phẫu thuật xong sẽ tẩm bổ nó thật tốt.

.............

Ngày thứ 34 này chính là ngày mà bà cô ra đi.... lúc này nước mắt của Thái Vy lại chảy xuống cô ôm lấy quyển sổ nước mắt chảy dài.

"Bà ơi, con sẽ nhớ những lời bà dăn bà yên tâm nhé!...."

Lúc này mấy người bạn cũ của bà khi còn ở đây đã về. Mọi người nhìn thấy Thái Vy ánh mắt đợm buồn đến chỗ cô chia buồn với cô. Lòng Thái Vy lúc này nóng hừng hực, nếu cô biết được tên khốn kiếp khiến bà cô ra đi cô sẽ đánh chết tên đó!

Thái Vy lúc này mới hỏi những người có mặt ở thời điểm đấy, mọi người ai cũng nghĩ là bà cô có vẻ đột quỵ do lớn tuổi nhưng có hai người trong số đấy thì không nghĩ vậy, hai người này chơi thân với bà của cô nên biết.

Tường thuật lại bà cô đi ra chỗ bụi hoa hồng ngắm miết bởi nó ở một góc mà chỗ mọi người đứng không nhìn thấy nên 2 người kia chỉ có thể kể lại theo quán tính. Tầm 10 phút sau khi bà cô đi thì lúc này 2 người bạn mới nhớ đến bà cô và đi tìm lúc tìm thấy bà cô đã nằm trên mặt đất....

Thái Vy gật đầu cảm ơn, chào mọi người trong phòng cô cầm túi đồ dùng của bà nhanh chân tiến đến phòng bảo vệ để xem camera. Đến nơi hỏi mới biết camera chỗ đấy hỏng mấy hôm trước vừa hôm nay mới có người đến sửa.

Đừng nói đây là trùng hợp đi?

Thái Vy lắc đầu cầm đống đồ ra vê trực giác của cô mách bảo trong chuyện này chắc chắn có vấn đề nhưng không thể tìm được kẽ hở nào trong này cả... ruốt cuộc người mà bà cô kể có thế lực thế nào đây?

Và thêm một vấn đề nữa trực giác của cô không cảnh báo trước mấy hôm đó để báo cáo về sự việc của bà cô, hầu như nếu xảy ra chuyện lớn kiểu gì trực giác của cô cũng sẽ cánh báo trước nhưng mà giờ đây là tại sao? Trực giác của cô không hoạt động???