Định Mệnh Đời Anh

Chương 26: Thế nào là tốt?




Ngồi một lúc nhớ đến chuyện đêm đó, cô ngại ngùng nói “Tối đó... Tối đó thật sự xin lỗi anh, tôi không cố ý làm anh đụng đầu vào tủ... Nhưng lúc đó tôi căng thẳng quá nên mới làm liều như vậy...”

Hoàng Minh Huân không trả lời.

Cô cúi mặt xuống, hai ngón tay trỏ chỉ chỉ vào nhau, nói “Tôi không biết anh bị đập trúng thì sẽ như vậy. Nhưng tôi hứa sau này sẽ đối xử thật tốt với anh”.

Anh hỏi "Đối xử tốt thế nào?"

Thế nào? Nên trả lời thế nào nhỉ?

"Vậy anh nghĩ thế nào là tốt?"

Hai người cứ như vậy, không biết trả lời thế nào liền quăng vấn đề ngược lại đối phương.

"Cô đừng làm chú thất vọng là tốt lắm rồi", Hoàng Minh Huân nghĩ một lúc rồi giọng có vẻ giễu cợt thêm một câu hỏi "Cô nghĩ nếu một người có gia đình rồi vẫn có quan hệ mập mờ bất chính với người khác giới có xem là tốt không?"

"Tất nhiên là không".



Tống Gia Tuệ lúc này chột dạ, không lẽ anh biết chuyện cô và tên trai bao kia rồi?

"Vậy cô nói xem nếu cô thấy chồng mình ôm hôn một người phụ nữ khác thì sẽ thế nào?"

"Ý anh là sao?"

...

Một lúc sau ngoại trừ tiếng máy sấy ra không còn âm thanh nào nữa, cô cảm thấy không khí có chút ngột ngạt. Theo như tiếp xúc mấy lần, cô thấy Hoàng Minh Huân là một người kiệm lời, nếu cô không chủ động nói chuyện thì anh chắc im lặng mãi.

“Anh... Hôm nay đến để làm gì?” Cô có hơi chột dạ mà chuyển chủ đề khác.

Anh vẫn tiếp tục công việc của mình, dửng dưng nói “Chồng cô không được phép ngủ cùng phòng với cô?”

“Không phải. Chỉ là...” cô hơi lúng túng, “Không có gì”.

Cả hai đều im lặng một hồi lâu Hoàng Minh Huân mới đặt máy sấy xuống, nói “Với dáng vẻ ốm yếu của cô thế này, làm sao có thể mang thai con tôi được”.

Quan tâm đến sức khỏe của cô chỉ vì muốn cô sinh con cho anh thôi sao?

Cũng đúng! Lý do lão gia muốn Hoàng Minh Huân nhanh chóng có vợ cũng chẳng phải như vậy sao? Nhưng sao cô cảm giác chút đau lòng khẽ sượt qua tim.

Phụ nữ bên ngoài nhiều thế sao không tìm một người vừa xinh đẹp vừa giỏi giang sinh con. Cô tự nhận thấy gen của mình nào đâu tốt đến mức phải bỏ ra một số tiền lớn đầu tư để mang về.

Không lẽ anh ta chỉ mới sấy tóc cho cô một lần mà đã cảm động rồi? Cô được sấy tóc chứ đâu phải sấy luôn cả não đâu.

Cô tự nói với bản thân đúng là không có tiền đồ!



Cô khẽ hỏi anh mới phát hiện giọng cô đột nhiên trở nên khàn khàn “Anh bỏ ra một khoản đầu tư lớn cưới tôi về chỉ muốn có con thôi sao?”

Nếu như vậy thật thì việc anh kết hôn khác nào mua một cái máy đẻ về đâu chứ?

Nếu trong đêm tân hôn của hai người, cô hỏi câu đó chắc chắn anh sẽ trả lời “Đúng!” nhưng bây giờ anh lại không rõ bản thân muốn gì, chỉ biết lý trí đang nói với anh không phải như thế.

Anh không biết tại sao nữa, từ khoảnh khắc mà cô không ngần ngại để một “con thú điên dại” cắn cánh tay mình – cái cánh tay trắng trẻo, mềm mại mà không có một vết trầy đó, làm lòng anh rối bời khi nghĩ đến cô.

Rồi sau đó lại để anh bắt gặp hình ảnh cô kiệt sức nằm trên giường sau khi đưa dùng tay mình để cứu lấy cái lưỡi anh, tâm tình lúc đó tự nhiên dâng lên nỗi thương xót khó tả.

Trái tim anh đột nhiên lỡ nhịp...

Tuy cô có chút ngốc nhưng tiếp xúc với những người đàn ông không phải chồng mình cô đều có một sự đề phòng nhất định trừ những lần bị anh cưỡng hôn. Anh cảm nhận được điều đó qua mấy lần “quấy rối” cô, những lúc ấy anh đều cảm nhận được sự vui sướng trong lòng mình.

"Điều đó quan trọng sao?"

Hoàng Minh Huân không trả lời đúng trọng tâm thay vào đó là thái độ lãng tránh câu hỏi nhưng với cô hành động đó chứng tỏ điều cô nghĩ là đúng.

Cô hít mũi cảm nhận nó hơi sụt sùi xen vào đó cảm giác có chút khó thở.

Hoàng Minh Huân cảm nhận được điều khác thường trong cô “Khóc?

Tống Gia Tuệ lắc đầu “Không có. Chỉ là lúc nãy lỡ ngâm người hơi lâu vả lại bật điều hoà hơi lạnh một tí nên chắc là bị cảm rồi, ngủ một giấc sẽ không sao”.

Hoàng Minh Huân lập tức xuống giường ra ngoài chưa đến hai phút sau quay lại đưa cô một ly nước ấm và mấy viên thuốc, cô vốn không thích uống thuốc, vừa định từ chối anh đã nói “Uống đi!”

Vừa nghe ngữ khí đó, cô liền biết dù nói thế nào chăng nữa cũng không thể làm trái ý anh được nên ngoan ngoãn cầm thuốc và ly nước lên uống, chờ hành động tiếp theo của anh.

Hoàng Minh Huân đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn lên, cho cả hai. Cả buổi chiều nay anh đã hành cô trên xe tới tối, giờ vốn định cứ vậy mà ôm cô ngủ.

Người còn lại trên giường dù mệt nhưng không thể thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân mà ngủ được. Từ việc của Tống Tiến Thành không trả lại cổ phần cho cô đến Hoàng Minh Huân hôm nay không biết bị ai xui khiến mà đối với cô rất khác.

Ngoài kia đồn Hoàng Minh Huân có bệnh, anh bệnh thật.

Ngoài kia đồn Hoàng Minh Huân từng có nhiều vợ, chuyện này có thật không?

Những người trước kia anh đều đối xử như

thế này sao?

Liệu có phải cô chỉ là thế thân của ai đó trong lòng anh không?

Có lẽ câu trả lời chỉ có Hoàng Minh Huân biết, liệu anh sẽ trả lời cho cô biết không?