Định Mệnh Đời Anh

Chương 230: Phá đám thành công




Ánh mắt người đàn ông lóe lên sự khinh bỉ, sau đó cố ý giả vờ hậm hực “Tôi ghét người giàu, nhìn thấy người có tiền thì trong lòng thấy không vui, như thế có được không? Tôi nhìn thì thấy chiếc xe này cũng là loại cũ của mười mấy năm về trước rồi, nói đi, muốn tôi đền bao nhiêu tiền, một trăm hay hai trăm? Ồ, tôi quên mất là tôi đâm vào anh, trách nhiệm thuộc về tôi, như thế này đi, tôi thêm một trăm nữa thành ba trăm được chưa?”

Sự lo lắng của Tống Gia Tuệ bỗng dưng biến thành số không, trong lòng không nhịn được mà cười thầm.

Chiếc xe của Dương Hoàng An tuy không phải là loại xe hạng sang trọng nhất nhưng cũng là loại xe mới được đưa ra bán trong năm nay, hơn nữa được bảo dưỡng vô cùng tốt, chỉ cần chiếc đèn xe cũng lên tới cả ngàn rồi, huống hồ là cả cái đuôi xe thế này.

Anh nhất định là ghen rồi!

Đôi lông mày của Dương Hoàng An càng nheo lại hơn, nói lạnh lùng “Anh bỏ

mũ bảo hiểm ra”.

“Dựa vào cái gì mà anh bảo tôi bỏ ra thì tôi phải bỏ ra?” người đàn ông với bộ dạng chẳng coi ai ra gì, nói tiếp “Lái xe đẹp thì có gì mà hơn người chứ? Nhìn không thấy người khác đội mũ bảo hiểm đúng không? Tôi phải kiện anh tội quấy rối tôi đấy!”

Dương Hoàng An cạn lời trước sự ngang ngược của anh ta.

Tống Gia Tuệ bịt miệng lại, suýt nữa thì cười lớn lên “Vị tiên sinh à, tôi nhìn thì thấy anh cũng không bị thương gì, xe của anh Dương bị anh đâm vào thành ra

thế này rồi, tôi nghĩ anh nên có thái độ tốt hơn một chút”.

Người đàn ông dường như lúc này mới nhìn thẳng vào Tống Gia Tuệ “Cô là gì của anh ta, sao việc gì phải nói đỡ cho anh ta thế? Tôi nói cho cô biết, đến người đàn ông như tôi mà anh ta còn muốn quấy rối thì cô cứ theo anh ta đi, rồi lại không có hạnh phúc, chẳng bằng bỏ quách đi cho xong”.

“Đủ rồi!” Dây thần kinh trên đầu Dương Hoàng An giật lên điên loạn, dường như sắp không kìm nén thêm được nữa rồi “Anh đi đi, tôi không muốn so đo với anh làm gì”.

“Ồ, thế sao được chứ? Dù gì thì trách nhiệm cũng hoàn toàn thuộc về tôi, người nhà quê chúng tôi thật thà chất phác lắm, trưởng thôn vẫn dạy chúng tôi là đâm phải người khác phải đền...

Vừa nói người đàn ông vừa rút tiền ra.

Tuy là ăn mặc nhìn có vẻ quê mùa nhưng ví tiền anh ta nhìn có vẻ khá xa xỉ.

Dương Hoàng An không chú ý tới điểm này, chỉ lạnh lùng cười nói “Ba trăm đến phí đỗ xe cũng không đủ, anh cảm thấy đủ để sửa xe không?”

“Thật á? Tôi nghèo lắm, lại ít học, nhưng anh đừng có lừa tôi chứ! Mấy chiếc xe công nông còn to hơn cái xe cũ này của anh mà còn có hơn một ngàn, có phải anh đang cố tình tống tiền tôi không?”

Dương Hoàng An có một cảm giác sai lầm giống như mình là anh tài gặp bác nông dân.

Người đàn ông lại nói “Ấy chà! Thôi được rồi, ai bảo là tôi sai chứ, thôi tôi đền cái xe máy của tôi cho anh đấy, cũng hơn năm nghìn đấy không rẻ đâu...

Dương Hoàng An đến nhìn cũng không muốn nhìn chứ đừng tới nói chuyện với người đàn ông, anh ta quay ra nói với Tống Gia Tuệ “Anh bảo người kéo xe đi sửa trước đã, em...



“Tôi tự bắt xe về được!” Tống Gia Tuệ lập tức tiếp lời, lại lắc đầu “Nếu không phải là anh đồng ý tôi đi mua đồ thì cũng sẽ không gặp phải chuyện thế này, xin lỗi anh nhé...”

“Không phải lỗi của em” Dương Hoàng An dựa người vào đầu xe, sau đó quay người lại nhìn Tống Gia Tuệ muốn nói gì nữa nhưng lại thôi.

“Vâng!”

Một lúc sau Nhạc Thế Luân mới đuổi theo kịp nhưng Tống Gia Tuệ bảo anh ta về trước, và tự mình bắt xe về.

Cô vừa đi không lâu thì chiếc xe máy màu đen đó lại bám theo.

Chiếc xe taxi và chiếc xe máy cách nhau một khoảng cách không gần cũng không xa, Tống Gia Tuệ lấy tay xoa xoa cằm, sau đó nghiêng đầu ra ngoài hỏi “Anh tên là gì?”

Người đàn ông dường như vẫn còn chút tức giận, không nói gì.

Tống Gia Tuệ rút điện thoại từ trong túi ra, nói lớn ra phía ngoài “Không biết xe của Dương Hoàng An xử lý thế nào rồi, hay là gọi điện thoại cho anh ta hỏi xem thế nào nhé?”

“Lăng Nguyên!”

“Anh nói cái gì?” Tống Gia Tuệ chớp chớp mắt, nhìn anh ta vẻ không hiểu.

“Tôi nói tôi tên là Lăng Nguyên, cô nhớ kỹ lấy cho tôi”.

Tống Gia Tuệ nhìn anh ta khó chịu như vậy trong lòng thấy hả hê lắm, thích đóng kịch à? Thích không thừa nhận à? Đáng đời!

Đúng lúc này, chiếc xe như bị chập mà đi chậm lại, Tống Gia Tuệ đơ người ra “Chú tài xế ơi sao vậy ạ?”

“Hình như xe lại hỏng rồi, xin lỗi cô nhé” Tài xế nhìn Tống Gia Tuệ với khuôn mặt lúng túng ngại ngùng nói “Thôi cô chịu khó xuống bắt xe khác giúp tôi, chạy từ nãy tôi cũng không lấy tiền nữa đâu”.

Tống Gia Tuệ chỉ có thể từ trên xe đi xuống, chiếc xe máy của Lăng Nguyên đỗ bên cạnh cô.

“Lên xe đi, tôi đưa cô về!”

“Không thèm!”

Tống Gia Tuệ quyết định nhất định không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta như vậy, quay người bước về phía lề đường chuẩn bị đi bắt xe khác.

Lăng Nguyên đột nhiên như tức điên lên, từ trên chiếc xe máy bước xuống, đôi tay ôm vào eo cô rồi bế thốc cô lên, chửi thề một cái, “Cứ phải bắt ông đây ép cô mới chịu à?”

Tống Gia Tuệ đơ người ra, khi hoàn hồn cô ra sức đẩy anh ta ra “Anh là ai hả? Tôi biết anh à? Nhanh bỏ tôi xuống, nếu không tôi sẽ kiện anh tội quấy rối thật đấy!”

“Kiện đi! Cô tưởng tôi sợ chắc!”



Lăng Nguyên không hề để ý đến hình tượng của bản thân, kiên quyết bế Tống Gia Tuệ lên xe máy, vừa đặt cô lên xe một tay anh ta vẫn giữ lấy rồi nhanh chóng trèo lên xe nổ máy.

Tống Gia Tuệ vùng ra không được lại sợ xe chạy bị ngã nên đành không kháng cự thêm nữa “Anh đưa tôi đi đâu?”

“Lắm lời!”

Sau cùng Lăng Nguyên đã đưa cô về nhà, đứng trước cửa nhà, Tống Gia Tuệ nói rất nghiêm túc “Em hỏi anh thêm một lần nữa, anh có phải là Hoàng Minh Huân không?”

“Ai? Tôi nghe không rõ? Nói lại lần nữa xem”.

Lăng Nguyên ngoáy ngoáy tai, cười nụ cười lưu manh nhìn cô.

Tống Gia Tuệ giơ chân đá vào phần dưới cơ thể anh ta “Khốn kiếp, như thế mà còn không chịu thừa nhận!”

Lăng Nguyên không ngờ rằng Tống Gia Tuệ sẽ tấn công vào chỗ đó, sắc mặt anh ta biến đổi, giật mình quay người né đi nhưng vẫn bị Tống Gia Tuệ đá trúng một chút.

“Cô không muốn sống nữa à?” anh ta đột nhiên gắt lên.

Tống Gia Tuệ cười lạnh lùng “Dù sao thì bây giờ tôi cũng là góa phụ, không chồng không con, có bản lĩnh thì anh bóp chết tôi đi?”

“Coi như gan cô lớn, mồm cô mạnh!” nói rồi anh ta cười nhếch mép phóng xe bỏ đi.

[.....]

Tống Gia Tuệ thì dưới sự trợ giúp của Nhạc Thế Luân tham gia vào các thể loại tiệc hội, tạo mối quan hệ nhằm giúp TD phát triển và mở rộng hơn. Bình thường những bữa tiệc như thế này Hoàng Minh Huân chẳng bao giờ xuất hiện, Nhạc Thế Luân cũng chỉ góp mặt trong những buổi tiệc thật sự tầm cỡ, còn không khí thế này anh ta chưa từng trải qua.

Nhưng ngày hôm nay Nhạc Thế Luân lại bị người ta chà đạp không thương tiếc.

“Thiếu phu nhân, từ lần sau những trường hợp thế này cô đừng đưa tôi đến nữa!”

Sau vài lần Nhạc Thế Luân liền khuyên bảo “Thương trường chông gai nhiều như lông ngựa vậy, những người kia họ chà đạp tôi thì cũng là đang chà đạp cô, việc gì phải tự mình chuốc khổ vào thân chứ?”

Tống Gia Tuệ lắc đầu “Tôi đưa anh tới đây là để xem xem sau khi HJ gia gặp chuyện, kẻ nào trở thành kẻ trở mặt điển hình nhất”.

Nhạc Thế Luân liên tục thở dài.

Khi bữa tiệc gần tới lúc kết thúc, Tống Gia Tuệ nhìn thấy ở một góc tường có một bóng dáng người rất quen thuộc, từ thói quen của dáng đứng tới cách ăn mặc, dường như giống hệt với Hoàng Minh Huân .

Tống Gia Tuệ vội vàng gọi “Huân!”