Định Mệnh Đời Anh

Chương 211: Tận cùng nỗi đau




Vũ Nam Phong đợi đến khi Tống Gia Tuệ hết hơi, chẳng còn gào được nữa mới từ từ gỡ tay cô ra khỏi Lý Thiên Nhân, nói “Thật ra Nhân làm như vậy là cũng có lý do hết, ngay từ ban đầu bọn anh đã bàn bạc sẽ không để em biết chuyện này cho đến khi hồi phục cơ thể... nhưng rồi anh không làm được! Thà cho em biết sự thật từ ban đầu còn hơn để em ôm hy vọng hão huyền để rồi đến lúc đó sẽ như rơi xuống vực sâu không đáy... Bọn anh xin lỗi đã tự quyết định khi em còn hôn mê..”

Tống Gia Tuệ đột nhiên lắc đầu “Không phải vậy, các người đều đang lừa tôi, các người lừa tôi...”

“Xin lỗi, anh đã không có khả năng để giữ lại được đứa con của em”.

Vũ Nam Phong ôm chặt lấy cô, âm thanh trầm xuống “Là anh đã đến muộn quá, tất cả đã thành kết cục, nhưng em mới hai mươi tuổi, cuộc đời em mới vừa bắt đầu thôi, em không thể phát điên lên thế này được!”

“Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo... Tống Gia Tuệ càng trở lên điên loạn hơn, cô không phân biệt được câu nào là thật câu nào là giả.

Lý Thiên Nhân và Vũ Nam Phong cứ thế lùi về sau chỉ dám nhìn mà chẳng dám làm gì nữa, sợ vô tình nó sẽ kích động đến cảm xúc thất thường của cô.

Một lúc sau Tống Gia Tuệ mới thất thần ôm đứa bé vào lòng rất lâu, như muốn truyền hơi ấm từ cơ thể của cô sang cơ thể lạnh ngắt đó vậy... hình ảnh đau lòng đến nổi hai người đàn ông chỉ biết lùi về sau im lặng mà không dám lên tiếng gì hơn. Cô nhìn đứa bé như người mất trí, ngơ ngẩn như đang tự lừa dối bản thân.

Dường như đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn là giọng run run của cô cất lên “Hoàng... Hoàng Minh Huân có đến không?”, không biết đây là một câu hỏi hay là một niềm hy vọng nữa đây.Hai người đàn ông nhìn nhau gật đầu một cái, rốt cuộc lại là Lý Thiên Nhân đi

đến bên giường bệnh, mặt hết sức nghiêm túc ngồi xuống ghế, lần này anh không tự quyết định nữa mà hỏi cô “Em muốn nghe sự thật hay là những lời cậu ấy dặn bọn anh nói?”

Tống Gia Tuệ nuốt nước mắt vào trong, nhìn vào mắt Lý Thiên Nhân, giờ phút này anh ấy cũng chẳng tránh ánh mắt của cô nữa, cô trả lời “Em muốn biết cả hai, rốt cuộc thì màn kịch anh ấy dựng lên bao giờ mới hạ màn đây?”

“Em vào phòng cấp cứu thì cậu ấy cũng đã chạy tới đây ngồi thất thần như một pho tượng, nước mắt cũng không thể kiềm được suốt 4 tiếng cho đến khi bị cảnh sát bắt đi. Bằng chứng rửa tiền của Tập đoàn đã được thu thập đủ để đưa cậu ấy vào tù...

Hơn nữa còn một việc vừa xảy ra, Tiêu Ly chết rồi! Hơn nữa cảnh sát còn tìm thấy tờ giấy cô ta để lại có nội dung là nếu cô ta có bất kỳ nguy hiểm gì thì người gây ra là Hoàng Minh Huân... Trần Nam được đà đó làm đơn kiện, còn đưa ra bằng chứng những lần Hoàng Minh Huân bắt Tiêu Ly đi hỏi tội trước mặt em....



Rửa tiền và nghi án mưu sát cũng khiến cậu ấy khó đường ra khỏi trong thời gian ngắn rồi.”

Lý Thiên Nhân ngập ngừng vài nhịp sau đó nói tiếp “Cậu ấy dặn bọn anh làm một tờ giấy kiểm định ADN giả đưa cho em thấy chứng minh đứa bé không có liên quan gì đến nhà họ Hoàng... em và cậu ta ly hôn rồi nên tất nhiên mọi chuyện đều không liên quan đến em..”

Khi Tống Gia Tuệ nghe đến đây thì ánh mắt cô trở nên đờ đẫn, những lời sau đó của Lý Thiên Nhân chẳng thể lọt tai cô nữa.

Đến khi trong phòng không còn một tiếng động, không khí trở nên nặng nề gần nửa tiếng đồng hồ, cô mới cố nói thành tiếng “Vậy các anh có làm xét nghiệm không?”Lý Thiên Nhân lắc đầu “Dù xảy ra chuyện gì anh cũng không tin em làm chuyện có lỗi với cậu ấy nên đứa bé dù thế nào cũng là con cậu ấy".

Lúc này Vũ Nam Phong mới liên tiếng bằng giọng vô cùng kiên định “Em cứ yên tâm, có bọn anh ở đây nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mẹ con em, mang người đã hãm hại em ra ánh sáng”.

“Không thể nào!”

Dường như tâm lý của một người mẹ mới mất con trở nên không ổn định, cứ như kiểu ngây ngây dại dại, vừa mới câu trước nói chuyện bình thường nhưng đến câu tiếp theo đã như con người khác rồi.

Tống Gia Tuệ vò đầu như một người điên, mái tóc loà xoà, đưa hai mắt lạnh lùng nhìn đứa bé “Đây không phải con tôi! Con tôi nhất định là bị người ta bế đi rồi, là do người ta căm thù Hoàng Minh Huân nên bắt con tôi đi rồi... nó không thể chết được. Tất cả là tại Hoàng Minh Huân... ngay từ đầu tôi không nên lấy anh ta... anh ta nhiều kẻ thù như vậy... bây giờ thì hay rồi... con tôi không ở bên cạnh tôi rồi.”

Vừa dứt lời trước mắt Tống Gia Tuệ đột nhiên là một màu đen như mực, cô gục đầu ngã xuống và rơi vào trạng thái hôn mê, khi bác sĩ vội vàng chạy tới liền nhìn thấy phần cơ thể dưới cô một màu máu đỏ tươi....

“Không hay rồi, bệnh nhân ra nhiều máu quá, mau đưa vào phòng cấp cứu”.

Hơi thở hai người đàn ông run lên...



[.....]

Tống Gia Tuệ dường như nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc, đứa bé luôn miệng hỏi tại sao không cần nó, tại sao không bảo vệ nó?Cô muốn lại gần đứa bé đang ở trong góc nhưng chớp mắt, đứa trẻ mở một bình máu đỏ hướng vào phía cô đổ, cô giật mình ngã xuống đất, ngất xỉu đi.

Mắt cô nặng trĩu, toàn thân không còn chút sức lực nào, cô dường như nghe thấy có người không ngừng gọi tên cô.

Trong phòng bệnh đặc biệt, có một bác sĩ, Lý Thiên Nhân và Vũ Nam Phong – ba người đang ở đó coi cô, vị bác sĩ này là người mà Vũ Nam Phong có thể tin tưởng được.

Vị bác sĩ nhìn Tống Gia Tuệ vẻ ái ngại và hơi buồn, anh ta khuyên “Hoàng thiếu phu nhân bây giờ tuy là đã được cầm máu nhưng dương như vẫn không có ý thức về sự sống nữa rồi, hay là thế này... chẳng bằng tìm một người nói vài lời gì đó giúp cô ấy có cố gắng tỉnh lại”.

Bác sĩ lại nói “Thực ra người bệnh khi hôn mê vẫn có thể cảm nhận được những thứ bên ngoài, bây giờ cô ấy vừa mất đi đứa con, tôi góp ý..”

“Được rồi! Ông ra ngoài trước đi”.

Vũ Nam Phong đột nhiên lên tiếng, những lời tiếp theo cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Vị bác sĩ thở dài, không nói hết câu mà quay người bước đi.

Tống Gia Tuệ tiếp tục nằm trên giường bệnh, do bị mất máu quá nhiều mà giờ đây sắc mặt cô tái đi, trắng bệch, cắt không còn giọt máu, giống như một con búp bê vô hồn.

Hai người đàn ông lại sô pha ngồi, Vũ Nam Phong nói trước “Cậu xin nghỉ ở bệnh viện một tuần rồi đúng không? Dù gì cậu cũng là bác sĩ nên tạm thời em ấy giao cho cậu đấy!”Lý Thiên Nhân gật đầu “ít nhất là vậy, bạn bè phải có những lúc khó khăn, dù Huân không nói gì thì chúng ta cũng nên chia nhau giúp gia đình cậu ấy một chút. Đúng rồi, Hàn Lâm có gọi cậu không?”

“Có, trước lúc Tuệ tỉnh lại một chút. Tôi bảo cậu ta cứ tập trung chuyện gia đình trước đi, ở đây tôi với cậu lo được” Vũ Nam Phong vỗ vai anh ấy, bảo “Được rồi! Tôi đi giải quyết một số việc trước”.