Định Mệnh Đời Anh

Chương 204: Sự thay đổi long trời lở đất (2)




“Có phải có người ép anh không?” ánh mắt cô tràn ngập sự chờ đợi “Có phải vì cái gì đó liên quan đến em không?”

“Không phải! Ai có thể uy hiếp được tôi chứ?” Hoàng Minh Huân liếc mắt nhìn cô vẻ không vui “Cô xem lại bản thân mình đi, cô tưởng tôi thực sự yêu cô à? Chẳng qua cũng chỉ là vì thấy cô đáng thương nên mới ở bên cạnh cô thôi, cô xem vóc dáng cô thì như que củi khô, ngực thì lép xẹp, mông thì không có, cô dựa vào cái gì mà thấy là tôi thích cô? Còn nữa, cô tưởng là tôi ở bên ngoài bận rộn thật à? Nhầm rồi! tôi không muốn về nhà lại phải nhìn thấy mặt cô, tôi ngán đến tận cổ”.

Anh dùng những lời nói cay độc nhất để nói với cô. Mỗi câu nói của anh đều như một lưỡi dao đâm vào tim cô, làm tim cô rỉ máu, đau đớn.

“Không… đây đều không phải là sự thật!”

“Cô có tự lừa dối bản thân bao nhiêu lần nữa cũng chẳng thể nào thay đổi được sự thật - hiện thực tàn khốc với cô như vậy đấy!”Tống Gia Tuệ bịt chặt hai tai, lùi về phía sau, cô không có cách nào để chấp nhận được những lời anh nói. Đột nhiên, như thể nhìn thấy vật cứu mạng, cô lại chạy lên phía trước bám chặt vào tay Lục Nhã Vy.

“Vy Vy, cậu nói cho mình biết, đây đều không phải là sự thật đúng không?”

Lục Nhã Vy nhìn Tống Gia Tuệ vẻ lúng túng khó nói, cũng không biết nên nói gì mới phải, chỉ có thể quay ra nhìn Hoàng Minh Huân. Anh lại tiến lại gần hai người, tay đẩy Tống Gia Tuệ ra và kéo Lục Nhã Vy vào lòng mình.

Thái độ chiếm hữu rõ ràng và dứt khoát, giống hệt với hành động trước đây anh làm với cô.

Tống Gia Tuệ choáng váng trước những gì cô vừa nhìn thấy, hai chân loạng choạng đứng không vững, cô ngã xuống đất, bàn tay bị cọ sát mà xước ra một mảng da lớn, nhăn mặt đau đớn.

Lục Nhã Vy nhìn thấy cảnh đó không đành lòng một chút nào, chân đã vô thức tiến lên một bước muốn đỡ Tống Gia Tuệ dậy, trong bụng cô ấy vẫn còn đứa bé, tiếp tục như thế thật quá tàn nhẫn. Nhưng bên cạnh là Hoàng Minh Huân chẳng biết trong lòng như thế nào nhưng vẫn bày ra bộ mặt đáng ghét nhất, lạnh lùng giữ Lục Nhã Vy lại, không cho cô ấy có cơ hội lại gần Tống Gia Tuệ.

Đến lúc ngẩng đầu nhìn Hoàng Minh Huân và Lục Nhã Vy dính sát vào nhau, Tống Gia Tuệ không kìm được nỗi uất, hai mắt đỏ ngầu lên.

“Hai người…”

“Tôi nói với cô một việc nữa, từ trước tới nay tôi đối với cô đều chỉ là chơi đùa, bây giờ tôi chẳng còn hứng thú gì với cô nữa. Người tôi yêu là Lục Nhã Vy, một tháng trước chúng tôi đã đến với nhau rồi!” Hoàng Minh Huân ôm chặt lấy eo Lục Nhã Vy, anh đặt môi mình lên má Lục Nhã Vy rồi hỏi nhẹ nhàng “Đúng vậy không Vy Vy?”.

||||| Truyện đề cử: Trưởng Công Chúa |||||

Đây là lần đầu tiên Lục Nhã Vy có sự tiếp xúc gần như thế này với Hoàng Minh Huân, tim bất giác đập nhanh hơn, sợ chẳng may chỉ một động đậy nhỏ thôi có thể khiến môi Hoàng Minh Huân thật sự chạm vào cô ấy.

Nhìn thấy Tống Gia Tuệ đang ngã dưới đất thế kia trong lòng cũng thấy ngày càng khó chịu đến sắp phát điên. Tuy vậy khi nghĩ tới những lời Hoàng Minh Huân nói Lục Nhã Vy lại cắn răng gật đầu “Đúng vậy Tuệ, xin lỗi, mình cũng rất thích Minh Huân. Nhìn anh ấy ở bên cậu trong khoảng thời gian qua mình đã rất đau lòng, bây giờ trái tim chúng mình tìm thấy đối phương rồi, mình sẽ không nhường anh ấy cho cậu đâu!”

“Không! Hai người không thể đối xử với tôi thế này được!”

Nước mắt lăn dòng dòng trên má, Tống Gia Tuệ không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này.

Lục Nhã Vy nhìn Tống Gia Tuệ thương xót vô cùng, một lần nữa không kiềm được cảm xúc muốn chạy lại ôm lấy cô bạn thân nhưng Hoàng Minh Huân không chịu bỏ ra mà giữ chặt lấy eo Lục Nhã Vy, ép buộc phải nghe theo hành động của anh.

Nếu chỉ cần có một hành động nhỏ để Tống Gia Tuệ phát hiện ra chân tướng sự việc thì mọi chuyện sẽ hỏng hết – công sức cố gắng của anh sẽ đổ xuống sông biển.

“Hai người, một người là bạn thân của tôi, một người là chồng tôi vậy mà lại đối xử với tôi như vậy!” Tống Gia Tuệ gầm lên với hai người, toàn thân cô bị bao quanh bởi một cảm giác tuyệt vọng “Nhanh cút đi, tôi không muốn gặp lại các người nữa…”

Tống Gia Tuệ khóc như mưa bò dậy từ dưới đất, bàn tay còn dính chút máu vì bị thương của cô giáng cho Hoàng Minh Huân một cái bạt tai không hề do dự, tiếng đét nghe vang lên xót xa.

Hoàng Minh Huân không né, sau khi đón nhận cái tát của cô xong, anh cười lạnh lùng “Cô dám động tay động chân với tôi!?”

“Hoàng Minh Huân, tôi muốn ly hôn với anh! Anh nghe cho rõ đây, là tôi không cần anh nữa…”

Kể cả phải như thế cô cũng phải lấy hết dũng khí. Không thể khóc, không được khóc.

Hoàng Minh Huân cười ha ha “Trong hợp đồng Tống Tiến Thành đã ký thì cô không có quyền tự quyết khi nào ly hôn với tôi!”, nụ cười trên môi anh càng đểu cáng hơn “Tuy nhiên cô cũng hầu hạ tôi suốt gần một năm rồi, rất nhanh chúng ta sẽ thành vợ chồng cũ, tốt nhất sau này đừng có tìm tới quấy rầy tôi nữa”.

Nói xong anh kéo tay Lục Nhã Vy đi.

Tống Gia Tuệ cuối cùng nước mắt cũng tuôn ra như mưa, cô ngồi bệt xuống cạnh đài phun nước, khóc nấc lên như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

[…]

Ở dưới gốc cây một nơi không xa, một người đàn ông với khuôn mặt trắng bệch đang thâu tóm toàn bộ cảnh đó vào trong tầm mắt.

Người đàn ông nghe không rõ lắm những lời họ nói nhưng cảm nhận, nhìn rõ ràng được sự gần gũi thân mất giữa Hoàng Minh Huân và Lục Nhã Vy cũng như sự tuyệt vọng của Tống Gia Tuệ.

“Bụp…”

“Thiếu gia, vết thương của anh rất nghiêm trọng, phía bệnh viện…”

“Cút đi!” Vũ Nam Phong dùng hết sức lực đẩy người trợ lý sang một bên, hai mắt đỏ ngầu giống như sắp phun ra lửa.

Anh giơ tay đấm mạnh vào thân cây, ngay lập tức mu bàn tay anh máu tươi chảy ra ướt cả bàn tay.

“Thiếu gia!” Trợ lý ngạc nhiên kêu lên.

Vết thương của Vũ Nam Phong bung ra, máu đỏ chảy ướt đẫm tấm gạc quấn xung quanh, anh ta loạng choạng bước đi.

Đó là người anh em gần gũi nhất với anh, đó cũng là người phụ nữ anh yêu nhất…

Mắt Vũ Nam Phong ươn ướt, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, trời vẫn rất trong xanh và sáng, thế nhưng nửa cuộc đời anh thì giống như một trò nực cười dưới góc trời này.

Thời niên thiếu thì sống dưới cái bóng của Vũ Thành Nam, lớn lên lại không ngừng theo đuổi Lục Nhã Vy…

Thực sự rất mệt mỏi!

Trước mắt Vũ Nam Phong đột nhiên toàn một màu đen, anh gục đầu ngã xuống đất, người trợ lý vội vàng chạy lên phía trước “Thiếu gia, anh sao vậy… tôi lập tức gọi xe cấp cứu!”

[…]

Lục Nhã Vy cùng với Hoàng Minh Huân đi ra khỏi tầm mắt của Tống Gia Tuệ thì Hoàng Minh Huân đẩy cô ra khỏi người mình.

Lục Nhã Vy chẳng xa lạ gì với thái độ lạnh nhạt như thế này của anh.

“Anh bảo tôi giúp anh diễn kịch tôi cũng đã làm xong rồi, khi nào anh mới giúp tôi bố trí máy bay để bay ra nước ngoài? Tôi muốn lập tức rời khỏi đất nước này”.

Cô không tin vào Vũ Thành Nam, cũng không tin vào Vũ Nam Phong, càng không thể liên lụy gia đình nơi xa được.

Nếu nói ở Thành phố này có thế lực thứ ba có thể giúp cô thoát khỏi nơi này, thì nhất định đó là Hoàng Minh Huân.

Cô cũng chỉ có biết mỗi Hoàng Minh Huân!

Hoàng Minh Huân nheo mày nhìn chằm chằm vào cô “Cô thật sự muốn rời khỏi nơi đây?”

“Lẽ nào anh vẫn còn muốn giữ tôi lại để giúp anh diễn một vở kịch dài à? Vậy thì xin lỗi, đó cũng là bạn thân là chị em tốt của tôi, tôi làm không nổi những việc như thế để kích động cô ấy!”