“Nhân viên thuộc hạ?” Tống Gia Linh cười lạnh lùng chẳng vui vẻ gì “Cô đừng có lầm tưởng, tôi có cổ phần riêng của Tập đoàn nhà họ Trần, bây giờ tôi là cổ đông của Tập đoàn, quan hệ giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn, lúc nào tôi cũng có thể rút cổ đông và rời đi, cô tưởng cô là cái thá gì? Không biết bà lão nhà họ Trần từ lúc nào trở nên mù mắt mà lại người như cô làm con dâu?”
Tiêu Ly tức tới nỗi cứng họng, chỉ phát ra được mấy tiếng như “Cô… Cô…”
Cô ta tiến lên phía trước định giơ tay tát cho Tống Gia Linh một cái, nhưng Tống Gia Tuệ đứng cạnh, vốn không muốn can dự vào nhưng thấy tình thế như vậy, cô đã chạy nhanh lên, giữ lấy tay Tiêu Ly lại “Nói không thắng được rồi định động tay động chân đấy à?”
Tuổi của Tiêu Ly và Tống Gia Tuệ cũng sàn sàn nhau, sức ra tay cũng ngang nhau. Cô ta giằng co một hồi vẫn không thoát ra được.
Tống Gia Tuệ đứng gần hơn, nhìn rõ khuôn mặt của Tiêu Ly, liền nhận ra đây chính là người phụ nữ đã hại Tống Gia Linh sảy thai phải nhập viện, không ngờ được rằng cô ta lại có thể ở bên cạnh Trần Nam tới tận bây giờ. Cô ta là kẻ đã hại chết cốt nhục của chính Trần Nam cơ mà!
Tống Gia Linh nhếch mép cười, đôi lông mày nhướn lên, tranh thủ lúc Tống Gia Tuệ đang giữ lấy tay cô ta mà Tống Gia Linh đã tiến lên giáng cho cô ta một cái tát đau điếng, đến nỗi dấu tay còn hằn lên mặt cô ta.
Móng tay nhọn hoắt của Tống Gia Linh còn để lại cho khuôn mặt cô ta vết thương, tuy không sâu nhưng đủ làm cho Tiêu Ly bị chảy máu.
Tống Gia Tuệ đơ người ra.
“A… mặt của em!” Tiêu Ly giật mạnh tay mình ra, đưa lên mặt xoa vào bên má vừa bị tát, khóc lóc kinh thiên động địa “Trần Nam, nhanh nhanh giúp em dạy bảo hai con này, chúng nó dám đánh vào mặt em?”
Trần Nam dỗ dành “Để anh xem vết thương có làm sao không nào?”
“Đừng động vào em!” Tiêu Ly đột nhiên hất tay Trần Nam ra, chỉ tay vào Tống Gia Tuệ và Tống Gia Linh “Nhanh giúp em đánh vỡ mặt chúng nó ra!”
“Tiêu Ly, chỉ là sự hiểu lầm thôi mà!” Trần Nam không dám tự dưng mà động vào Tống Gia Linh, chỉ có thể nói “Tập đoàn bây giờ đã bị xé thành năm thành bảy rồi, Hà Tuệ Linh là một cổ đông rất quan trọng của nhà họ Trần, em đừng có mà làm loạn nữa!”
“Không được!” Tiêu Ly dùng lực đẩy Trần Nam ra, lớn tiếng mắng nhiếc “Anh đúng là đồ hèn nhát, từ lúc nào anh trở nên không dứt khoát như cái cách anh đuổi Tống Gia Linh ra khỏi nhà vậy?”.
Nói rồi, cô ta lại quay ra nhằm vào Tống Gia Linh xông lên, ánh mắt rực lửa như thể hận không ăn tươi nuốt sống được Tống Gia Linh.
Đã dám nhắc đến cái tên Tống Gia Linh thì để bà đây xử cô ta một thể, Tống Gia Linh đẩy Tống Gia Tuệ sang một bên, Tiêu Ly đang đà xông lên và sượt qua hai người, đang đà không được chặn lại, cô ta trượt chân ngã xuống sàn nhà, khóc lớn trông thảm hại.
Trần Nam nhìn nét mặt cô ta vừa cảm thấy đáng thương vừa thấy đáng ghét. Cái đồ kiêu ngạo, hiếu thắng, thế là đáng đời. Anh ta thở dài rồi tiến lên phía trước đỡ Tiêu Ly đứng lên, cô ta khóc lóc như trời long đất lở, Trần Nam bất lực không biết làm gì, chỉ có thể nói với Tống Gia Linh “Xin lỗi, vị hôn thê của tôi còn trẻ người non dạ không hiểu chuyện, hi vọng Hà tiểu thư đừng để bụng, giơ cao đánh khẽ…”
“Cô ta cố ý như thế!” Tống Gia Tuệ không nhịn được mà tiến lên tát dùng toàn bộ sức lực tát Tiêu Ly một cái đau điếng, cô thay Tống Gia Linh chút giận, đòi lại công bằng “Trước đây chính cô ta hại chị gái tôi bị sảy thai, anh không những bao che cho cô ta mà còn đòi ly hôn với chị tôi. Trần Nam, nếu anh không dạy được người phụ nữ của mình thì để tôi làm thay”.
Nghe giọng nói khá quen, Trần Nam đơ mặt ra, thực sự thấy ngạc nhiên “Tống… Tống Gia Tuệ?”, anh ta đúng là bất ngờ không kịp trở tay, Tống Gia Tuệ trước kia anh ta biết không phải là một người hay động tay động chân, dù có nói thế nào nếu không ra tay với cô trước thì cô sẽ chẳng đánh lại.
Tiếng bàn luận xung quanh bỗng nhiên dấy lên.
Tống Gia Tuệ đưa ta bỏ kính ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng cũng đang vô cùng tức giận.
“Không sai, chính là tôi!”
Trong đám đông, rất nhiều người chỉ tay vào Tống Gia Tuệ mà lên tiếng bàn luận xôn xao, Tống Gia Linh nheo mày, lờ mờ cảm thấy không ổn rồi, nhưng Tống Gia Tuệ thì không để ý, cô vẫn tiếp tục tranh cãi với Trần Nam.
“Trước đây chị tôi yêu anh như thế, chị ấy đã đánh đổi tất cả nhưng cuối cùng thì chẳng đạt được gì, còn đánh mất đi đứa con của mình, bây giờ anh lại đứng ra yêu thương, bảo vệ cho một người đã hại chết đứa con của hai người. Anh đúng là không bằng cầm thú, chẳng lẽ anh không cảm thấy có một chút áy náy nào à?”
Trong chốc lát, sắc mặt Trần Nam trở nên thật khó coi.
“Thế còn cô? Khi cô vẫn còn yêu tôi mà đã đi theo Hoàng Minh Huân, gả cho người ta rồi mà vẫn trước mặt tôi đóng kịch là thuần khiết, bây giờ thì sao? Lại còn những bức ảnh để lộ xác thịt kia, làm loạn cả cái Thành phố H này lên! Cô có tư cách gì mà mắng tôi hả?”
Tống Gia Tuệ trắng bệch mặt ra.
Trần Nam vẫn còn già mồm “Đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Ánh mắt Tiêu Ly sáng lên, cô ta lấy tay lau vội nước mắt, tiến lên với vẻ kiêu ngạo “Cứ tưởng là ai, hóa ra là nữ chính của những bức ảnh đau mắt đó! Ha ha… nhìn người cô thế này mà cũng có người chụp những bức ảnh cơ thể cô, kẻ đó đúng là có mắt như mù!”
“Hóa ra là cô ta à?”
“Nghe nói còn giấu chồng đi ngoại tình đấy!”
“Đúng là làm mất mặt phụ nữ Thành phố H quá, sao nhà họ Tống lại có thể có đứa con gái mất dạy như thế chứ? Tôi mà là mẹ cô ta á, đúng là hận không thể đem cô ta tống vào bụng mà sinh ra đứa khác…”
Những tiếng bàn luận càng ngày càng lớn, chỗ bọn họ đứng nhanh chóng bị mọi người quây lại xung quanh thành một vòng tròn, vòng tròn bị thu lại càng ngày càng nhỏ thì tiếng bàn luận càng lúc càng to, càng lanh lảnh, càng khắc nghiệt.
Tống Gia Tuệ đột nhiên đảo mắt nhìn quanh từng gương mặt đang nhằm vào cô, miệng lúc này mấp máy không biết nói gì, trong đầu và bên tay chỉ toàn là những lời mắng nhiếc cay nghiệt khó nghe đó.
Một cảm giác xấu hổ bỗng tràn ngập trong con người cô.
Đột nhiên, một cốc nước hất thẳng vào mặt Tống Gia Tuệ, nước vẫn còn nóng chảy khắp khuôn mặt cô, chảy dòng dòng từ trên mặt xuống tới ngực, làm ướt cả quần áo. Vừa đau vừa nóng, lại còn bị chửi rủa, cô ôm mặt từ từ quỳ xuống nền nhà, khóc không ra tiếng.
Tống Gia Tuệ cứ nghĩ bản thân mình rất mạnh mẽ kiên cường, có thể đối mặt với sự nhạo báng chê cười của thiên hạ, thậm chí cô còn dứt khoát nói với Hoàng Minh Huân rằng cô không hề sợ hãi, nhưng sự thực khi phải đối mặt với cảnh này, cô mới biết có lúc con người ta có thể bị chết đuổi chỉ vì nước bọt của người đời!
Hoàng Minh Huân nói đúng, chỉ cần nghe mấy lời mắng nhiếc, lăng mạ là nước mắt cô rơi rồi. Cái cảm giác như là kẻ thù của cả thiên hạ, bị người đời mắng nhiếc làm cho cô như muốn phát điên lên.
“Tuệ!”
Sắc mặt Tống Gia Linh đột nhiên thay đổi, vừa lấy giấy lau mặt cho Tống Gia Tuệ, vừa rút điện thoại ra “Tôi muốn báo cảnh sát, ở trung tâm thương mại tôi gặp phải đám người vây quanh làm hại, tôi muốn kiện bọn họ…”