Định Mệnh Đời Anh

Chương 157: Cô ấy không được phép biết




Rút kinh nghiệm từ Tống Gia Linh, cô đã dặn trước Hoàng Minh Huân khi ăn cơm đàng hoàng nghiêm túc, đừng có kiểu làm nũng bảo cô đút đồ ăn này nọ trước mặt Tống phu nhân. Mặc dù Hoàng Minh Huân không thường xuyên làm như vậy nhưng cô không biết được hôm nay anh có dở chứng không, dặn dò trước vẫn hơn.

Ngày giỗ diễn ra cơ bản là suôn sẻ vì chủ yếu Tống phu nhân chỉ muốn gia đình ăn vài bữa cơm cùng nhau chứ không hề tổ chức lớn, mời đông người như mấy năm trước. Tống Tiến Thành hôm nay cũng tới, vừa bước vào nhà không khỏi ngạc nhiên khi có mặt Hoàng Minh Huân ở đây nhưng rất nhanh liền đi đến tay bắt mặt mừng với đứa cháu rể quý đã cho ông ta hai hạng mục trong dự án trên đảo An Cát.

Thái Anh Tuấn chỉ xuất hiện buổi sáng hôm đó, cả nhà không ai nói nên Tống Tiến Thành chẳng biết đằng sau Tống Gia Linh có một người đàn ông bí ẩn.

Cả buổi hôm đó, ai ngốc lắm cũng nhìn ra Tống Tiến Thành liên tục nói bóng gió với Hoàng Minh Huân về lần hợp tác giữa TD và HJ này, đại loại còn muốn tương lai có nhiều lần hợp tác hơn nữa, không những vậy còn muốn mượn tiếng đã từng hợp tác với HJ để chèo kéo mối quan hệ.

Tống Gia Tuệ ngồi bên cạnh cứ khẽ lắc đầu liên tục, tay chân bên dưới bàn còn ra hiệu cho anh từ chối ngay đi nhưng anh đưa ánh mắt kiên định nắm tay cô lại, vẽ lên đùi cô hai chữ “Tin anh!”. Sau đó Hoàng Minh Huân mới trả lời Tống Tiến Thành một cách máy móc là để xem chất lượng hạng mục lần này đến đâu rồi mới tính tiếp, với tất cả phải thông qua được ban kiểm định chất lượng vô cùng khắt khe mới được xem như qua được bước đầu tiên, dù đã từng hợp tác với HJ chưa thì dự án hay hạng mục nào cũng phải lặp lại quy trình từ đầu để đảm bảo hoàn thành tốt nhất mục tiêu đã đề ra.

Thái độ rõ ràng như vậy làm Tống Tiến Thành méo mặt, chỉ nói thêm mong anh cân nhắc người thân một tí. Nếu nói nhiều quá sợ rằng cuối cùng làm anh không thoải mái thì xem như TD mất cơ hội.

Sau ngày giỗ của bố và anh trai, Tống Gia Linh không ở lại, chỉ có Tống gia Tuệ muốn ở với Hà Tuệ Nghi thêm vài ngày thế mà Hoàng Minh Huân tự nhiên cũng xem đây như nhà của mình. Cô muốn ở đâu cũng được, anh muốn ở bên cạnh cô là được.

[…]

Cuộc sống cứ vậy yên ổn, trong lòng Tống Gia Tuệ chẳng có gì muộn phiền đến ngày thi học kỳ cuối cùng lại có chuyện đến. Tất cả bài thi không phải môn nào cũng hoàn thành xuất sắc nhưng đều ở mức tốt và chấp nhận được. Chỉ tính chuyện học hành thì năm hai của cô coi như suôn sẻ nhưng trong cuộc sống thì có vẻ không như vậy.

Vừa mới bước ra khỏi phòng thi, Tống Gia Tuệ chưa kịp hít thở không khí trong lành đã nghe tiếng xì xầm bàn tán xung quanh, cô cứ nghĩ là họ chỉ trao đổi đáp án bài thi trước đó hay đơn giản là ôn bài thi môn tiếp theo nhưng dường như có gì đó sai sai. Họ nói chuyện nhưng cứ liếc mắt về phía cô, cứ như thể cô là tâm điểm của những lời bàn tán đó vậy.

Nhìn xung quanh chẳng quen biết người nào, cô cũng không biết suy đoán của mình đúng không nên cũng ngại hỏi. Đúng lúc này, điện thoại trong balo vang lên, là của Hoàng Minh Huân.

Một giọng nói điềm tĩnh đầu dây bên kia vang lên bên tai [Em thi sao rồi, ổn cả chứ? Hôm nay về chung cư nhé!]

Cô trả lời, không quan tâm xung quanh [Thi đều tốt cả, bây giờ em về đây!]

[Được, hôm nay có quà cho em]

Nói xong anh liền cúp máy.

Quay lại tối hôm qua, Hoàng Minh Huân ngủ lại HJ do có cuộc gặp đối tác online bên châu Âu và lúc 2 giờ sáng đến 5 giờ sáng mới xong. Vừa chợp mắt được hơn 1 tiếng đồng hồ, điện thoại anh vang lên tiếng chuông làm anh tỉnh giấc, Hoàng Minh Huân có chút bực dọc lật chăn ra thức dậy, cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên hai chữ “Nam Phong”, anh liền nheo mày lại.

“Cậu có thể để cho tôi ngủ thẳng một giấc được không vậy?”

“Tôi đang sang Thành phố H đây, xảy ra chuyện lớn rồi còn ngủ?”

“Xảy ra chuyện gì?” Hoàng Minh Huân đi ra cửa sổ, kéo rèm ra hưởng thụ chút không khí sớm mai.

Vũ Nam Phong nói lạnh lùng như mắng thẳng mặt anh “Sáng sớm hôm nay bao nhiêu là các phương tin thông tin đại chúng đã đăng những bức ảnh không hay ho gì của vợ cậu, trên mạng cũng đã đăng rồi kia kìa!”

Nghe tin Vũ Nam Phong đưa tới, anh đột nhiên mím chặt đôi môi, ánh mắt lóe lên sự thù địch khó lòng che giấu nổi.

Phản ứng đầu tiên của anh đó là nghĩ tới mấy tấm ảnh do Phương Ánh Nguyệt chụp cô nói lần trước.

Vốn dĩ thông tin của Vũ Nam Phong nhanh đến vậy là do sau ngày hôm đó Hoàng Minh Huân đã nhờ anh ta cho người tích cực điều tra, tìm được nguồn ảnh đó mang đi hủy ngay lập tức nhưng không ngờ lại có người nhanh hơn.

“Có những tờ nào đăng?”

Theo thông tin từ thuộc hạ, Vũ Nam Phong nói lại “Hai tờ báo lớn nhất của Thành phố H đều đăng rồi, có điều Tuệ cũng không phải ngôi sao hay người nổi tiếng gì, vừa mới đăng lên nên cũng chưa tới mức rùm beng lắm. Tôi đã cho người đi gặp chủ biên rồi, nhưng vẫn chưa thấy có phản ứng trả lời nào”.

Vũ Nam Phong ở thành phố A vậy mà tin tức quan trọng thế này lại biết nhanh như vậy, thế lực ngầm trong tay anh ta không thể xem thường được.

Hoàng Minh Huân nhíu mày, nhắm mắt suy nghĩ “Tôi biết rồi, cậu cho người triệu tập tất cả các chủ biên lại, gửi địa chỉ sang, tôi sẽ tới đó ngay bây giờ. Tôi sẽ bảo thư ký Nhạc mua hết lại toàn bộ số báo có đăng ảnh Tuệ trên thị trường về tiêu hủy hết”.

Sau khi cúp máy, Hoàng Minh Huân thay đồ rồi đi ra ngoài. Ngồi trên xe, tin nhắn của Vũ Nam Phong gửi tới.

“Những bức ảnh đó tôi đã gửi tới hòm thư của cậu, nhớ kiểm tra”.

Hoàng Minh Huân tay nắm chặt lấy chiếc điện thoại, mở hòm thư ra ấn vào nút tải, đợi tải về hai phút, chỉ hai phút nhưng anh cảm thấy nó dài hơn bao giờ hết, càng chờ càng thấy lâu.

Màn hình điện thoại hiện lên thông báo ảnh đã được tải về.

Hoàng Minh Huân không chút do dự, anh mở thư mục tải về ra, ngón tay vuốt màn hình chạy dọc từ trên xuống dưới, màn hình hiện lên vài bức ảnh, ánh sáng không được coi là rất tốt nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy bối cảnh trong bức ảnh đúng là công trường cũ nát mà khi trước Phương Ánh Nguyệt bắt cóc Tống Gia Tuệ tới.

Trong ảnh, Tống Gia Tuệ bị hai cánh tay ép lấy giữ im trong một tư thế nhục nhã, cho dù trên người nội y vẫn còn mặc đầy đủ nhưng chỉ cần nhìn vào nét mặt đau khổ bất lực của cô cùng với hai cánh tay chó đang ép cô như thế, người nhìn không thể không hoài nghi về những gì cô phải trải qua.

Hoàng Minh Huân nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình điện thoại, trong đầu như kiểu có một dây cung đang căng lên rung như sắp đứt.

Với những tấm ảnh thế này, chẳng trách khi nhắc tới Phương Ánh Nguyệt, cô lại có những phản ứng không bình thường.

Trong lòng Hoàng Minh Huân bây giờ như đang có lửa đốt, mắt anh đỏ ngầu lên, dường như không hề đắn đo do dự liền gọi điện cho thư ký Nhạc thêm một cuộc điện thoại “Nghĩ cách cắt đường dây mạng ở chung cư, tuyệt đối cũng không để thuê bao của thiếu phu nhân cũng không được kết nối được mạng”.

Thư ký Nhạc với hơi thở nặng nề, cũng giống như vừa mới biết được sự việc này, anh ta cảm thấy rất sốc.

“Thiếu gia, cậu muốn giấu thiếu phu nhân?”

“Không phải giấu, mà là trước khi tôi giải quyết được việc này thì cô ấy không thể cũng như không được phép biết”.