Định Mệnh Đời Anh

Chương 144: Huân, chúng ta có con đi!




“Là bọn họ không để chị được yên ổn! Tuệ, em có biết vô số lần chị mơ thấy đứa con đã mất của chị, nó đuổi theo chị, chất vấn chị tại sao không sinh nó ra trên đời? Là chị quá mềm yếu, là chị bất lực mới dẫn đến kết quả như vậy, bây giờ ông trời cho chị một cơ hội để chị làm lại từ đầu, chị phải làm cho nhà họ Trân đó từ lớn tới bé, từ già tới trẻ phải xuống địa ngục làm trâu làm ngựa cho con chị!”

Tống Gia Tuệ vốn dĩ còn muốn hỏi Tống Gia Linh thời gian qua sống như thế nào nhưng nhìn thấy bộ dạng vừa căm hận vừa đau lòng của Tống Gia Linh mà lòng cô cũng xót xa không mở được miệng…

Ngồi thêm được có một lát, Tống Gia Linh nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói cô ta đã tới giờ phải đi.

Tống Gia Tuệ ngơ ngác đi theo sau cô ta đi ra khỏi quán, bộ não làm việc quá chậm làm cô không có những phản xạ kịp thời, từ đầu tới cuối vẫn bị đắm chìm trong những tin tức mà cô nghe thấy như kiểu tiếng bom nổ bên tai, thực khó để lấy lại tinh thần.

Chỉ cho tới khi Tống Gia Linh bước chân lên chiếc xe màu đen lúc mới vào cô nhìn thấy, có một bàn tay dài kéo Tống Gia Linh vào trong, lúc này cô mới cô mới lờ mờ tỉnh lại, nhưng cũng chỉ có thể đứng như trời trồng nhìn cô ấy bị kéo lên xe.

Cửa xe như cố tình bị kéo hở xuống một chút, đứng ở vị trí của cô chỉ nhìn thấy người đàn ông như kiểu không thể chờ đợi thêm được nữa, kéo Tống Gia Linh vào lòng hôn cuồng nhiệt. Cô nhìn không rõ mặt người đàn ông đó, nhưng có thể khẳng định người đàn ông đó tuổi vẫn còn trẻ, nhiều nhất cũng chỉ tầm hơn 30 một chút.

Chiếc xe được lái đi khuất khỏi tầm nhìn của cô trong giây lát.

Người vệ sĩ lúc nãy đón cô tiến lại gần hơn, mở cánh cửa xe ra “Tống tiểu thư, ông chủ chúng tôi dặn dò đưa cô về”.

Tống Gia Tuệ như đang dưới nước mà nhìn thấy tấm phao cứu sinh, vội vàng hỏi “Ông chủ của các người là ai vậy? Anh ta và chị tôi rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?”

Cô lo lắng sợ rằng Tống Gia Linh lại giẫm phải vết xe đổ của chính cô ấy!

Người đàn ông đó… có phải chỉ muốn chơi đùa?

Khuôn mặt người vệ sĩ không có một chút biểu cảm nào, nhìn rất nghiêm túc chỉ tay vào cửa xe “Tống tiểu thư, mời!”

Tống Gia Tuệ không có được câu trả lời, trở về chung với những thắc mắc ngập trong đầu. Cô biết những người này chỉ là người làm công, có những chuyện họ không được nói ra như hôm đầu tiên về nhà họ Hoàng, cô chẳng nhận được câu trả lời Hoàng Minh Huân là người ra sao từ Thư ký Nhạc.

Vừa mở cửa vào chung cư cô thoáng ngạc nhiên, Hoàng Minh Huân đang mặc một bộ đồ ở nhà ngồi ở ghế sô pha xem ti vi, cô mệt mỏi thay đôi dép đi trong nhà, khuôn mặt buồn rầu ngồi xuống cạnh anh.

“Huân!”

“Gặp chị gái của em rồi?”

“Vâng!” Tống Gia Tuệ trả lời với vẻ thất vọng rồi lấy hai tay vòng qua eo ôm lấy Hoàng Minh Huân, ngả người vào người anh “Chị ấy thay đổi nhiều quá! Nếu như không phải đã ở cùng nhau bao nhiêu năm chắc không thể nhận ra được”.

“Đó chính là thứ mà cô ta mong muốn, nhà họ Trần đã rất tò mò về sự biến mất của Tống Gia Linh, càng thêm thận trọng nữa, nếu cô ta bị lộ thân phận thì mọi người sẽ vô cùng sốc”.

Tống Gia Tuệ gật gật đầu đồng ý rồi đột nhiên nhìn anh rất nghiêm túc “Anh đã biết sự việc chị ấy thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt thì chắn sẽ biết đằng sau chị ấy có một người đàn ông?”

Hoàng Minh Huân cũng gật đầu thành thật “Biết!”

“Là ai?”

“Không biết!”

Tống Gia Tuệ từ trong lòng anh bật dậy “Anh đã nói là biết rồi còn gì, sao trong chớp mắt lại bảo không biết?”

“Anh biết là đằng sau cô ta có một người đàn ông, nhưng không biết người đàn ông đó là ai! Em tưởng anh là thần thánh à mà cái gì cũng rõ mồn một?”

Hoàng Minh Huân lại kéo cô ngồi xuống, trở về tư thế như cũ, không nói gì căn phòng chốc lát chỉ còn tiếng thở của hai người… Một lúc lâu sau chẳng biết đã suy nghĩ gì, đột nhiên Tống Gia Tuệ khẽ gọi anh “Huân! Chúng ta có con đi!”

Khác với suy nghĩ Hoàng Minh Huân sẽ ôm chặt cô ghì sát vào cơ thể mình hôn thật mạnh như mọi lần, gương mặt anh đơ ra trong giây lát, không ngờ có một lần cô lại chủ động đề nghị vấn đề này, chẳng lẽ lúc nãy Tống Gia Linh nói cái gì đó tác động đến tư tưởng cô rồi?

Lúc này Hoàng Minh Huân hỏi ngược lại cô như không tin vào tai mình “Em vừa nói gì?”

Tống Gia Tuệ hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt anh nói “Chuyện này em muốn nói với anh từ hôm qua rồi nhưng chẳng biết mở lời như thế nào. Em cảm thấy chúng ta cứ bận rộn suốt ngày, chẳng có thời gian dành cho chú nên con cháu đến nhà chơi, muốn ở bao lâu chú đều chẳng từ chối. Nếu ai cũng dễ thương như Ngôn Ngôn thì em mong còn không được, thế nhưng Vương Tuyết Nhi… Cho nên em muốn chúng ta sớm có một đứa con vừa hay để chú có cháu bế bồng, có người bầu bạn. Em còn trẻ, chuyện học hành của em có thể dời lại 1-2 năm, còn anh hơn em cũng gần chục tuổi, có con trễ quá sẽ sinh ra khoảng cách thế hệ, sau này khó lòng hiểu được con… thời điểm này em cảm thấy thích hợp”.

Thực ra Tống Gia Tuệ cũng lo lắng về bệnh tình của anh nữa, cô chỉ nghe thoáng qua Thư ký Nhạc nói Hoàng Minh Huân có phát bệnh trong tuần cô đi Thành phố T vậy mà anh chẳng muốn để cô biết. Mặc dù cũng có mấy lần cô tìm cách hỏi sâu về bệnh tình nhưng anh cứ lảng tránh, luôn nói mình không sao bảo cô đừng lo lắng. Ngoài mặt cô cũng tỏ ra tin tưởng lời anh nói nhưng trong lòng sợ lắm, sợ một ngày nào đó thật sự mất anh… thế nên những chuyện xảy ra hằng ngày nếu không có gì quá đáng, nhiều lúc cô vẫn nhường nhịn anh.

Anh nheo mày dường như không vui cho lắm “Em chê anh già? Lại còn khoảng cách thế hệ?”

“Anh đang xuyên tạc ý của em à? Nếu anh không muốn thì xem như em chưa nói gì vậy!”

Tống Gia Tuệ hậm hực đẩy anh ra, đứng lên muốn đi vào tắm nhưng cánh tay cô bị nắm lại, sau đó cả người cô ngã xuống sô pha, anh ngấu nghiến hôn cô đến mềm nhũn cả người.

Hoàng Minh Huân cười đắc ý “Em muốn có con để đuổi những người ve vãn xung quanh anh sao?”

Cô giận dỗi, quay sang một bên chẳng thèm nhìn mặt anh, nói “Ý anh thế nào là như thế ấy!”

Thế rồi cơ thể đột nhiên được nhấc lên, Hoàng Minh Huân ôm cô vào phòng ngủ, bàn tay anh chạy khắp cơ thể cô, đi tới đâu cũng làm cho Tống Gia Tuệ run lên.

“Muốn cùng em sinh cả một đội bóng!”

Cô dùng chút sức lực yếu ớt đấm vào người anh, bảo “Anh nghĩ em là con gì mà sinh cả chục đứa thế?”

“Em là vợ anh! Tuệ, nói đi, nói anh nghe em yêu anh!”

Trong giây phút cảm xúc tràn đầy như vậy, một tay anh đỡ lấy quai hàm, một tay vuốt tóc cô, rồi nhìn cô như ép cô phải nói. Tống Gia Tuệ nhìn anh với ánh mắt vô tôi, bất lực nhìn anh rồi lặp lại câu nói của anh “Em yêu anh!”

“Anh là ai?”

Toàn thân Tống Gia Tuệ bị cơ thể to lớn của anh làm cho khó thở, cô chỉ có thể mở mồm nói “Hoàng Minh Huân, em yêu anh”.

Hoàng Minh Huân mỉm cười sung sướng, lúc thì nhẹ nhàng vuốt ve cô, lúc thì mãnh liệt hôn xuống.

“Tuệ, anh yêu em!”

Cả một đêm đó, trong căn phòng tĩnh mịch vang lên tiếng lúc cao lúc thấp, lúc hạnh phúc lúc đau đớn của người phụ nữ.