Định Mệnh Đời Anh

Chương 126: Thoát được một nạn




Anh ta dùng ngón tay dài chỉ vào ngực vùng tim của Hoàng Minh Huân cũng với ánh mắt khiêu khích và đầy hận thù làm cho Hoàng Minh Huân có chút đơ người ra. Ánh mắt hận thù quá dị đó rốt cuộc đến từ đâu? Là vì Tống Gia Tuệ?

Hoàng Minh Huân nắm lấy cổ tay của Dương Hoàng An, từng từ được nói ra chậm rãi, rõ ràng, kiên quyết “Nếu tìm được vợ tôi không lành lặng chỗ nào thì dù bố cậu có ra mặt tôi cũng chẳng biết mình sẽ làm gì đâu”.

Hoàng Minh Huân và Dương Hoàng An đứng ở một góc của hành lang hằm hè nhau, anh ta cũng không khách sáo “Nếu Gia Tuệ có kết cục không tốt đẹp cũng là do anh. Hoàng Minh Huân! Tôi chỉ có thể nói rằng đó là báo ứng, chắc chắn anh phải chịu kiếp cô độc cả đời!”

Hai người đàn ông trong một góc tối đều phát ra ánh nhìn của loài lang sói.

Sau khi để Dương Hoàng An rời đi, toàn bộ tâm trí của Hoàng Minh Huân đều dồn vào việc tìm ra vị trí của Phương Ánh Nguyệt. Lúc đó anh liên lạc với Vũ Nam Phong xem thông tin mới nhất như thế nào nhưng cũng như vậy, chẳng có tin gì khả quan hơn.

Về phía Dương Hoàng An anh ta không vội trở về phòng tiếp khách mà vào nhà vệ sinh gọi điện cho trợ lý, bảo một câu duy nhất “Tôi cần biết vị trí của Phương Ánh Nguyệt, ngay bây giờ!”

Tình hình căng thẳng lo lắng kéo dài tới mấy giờ đồng hồ, thuộc hạ của Vũ Nam Phong mới vội vàng báo tin “Ở lối vào đường cao tốc vùng ngoại ô! Chiếc xe bắt Hoàng thiếu phu nhân đi đang đỗ ở đó! Còn có xe của Phương tiểu thư, cũng đỗ ở gần đó!”

[…]

Thời gian cứ qua đi từng giây từng phút, Tống Gia Tuệ cũng không biết mình đã đợi bao lâu, từ phía cửa hé ra một chút ánh sáng le lói, Phương Ánh Nguyệt đứng cạnh tường ấn vào một cái công tắc, ngay sau đó, cái đèn ngay trên đỉnh đầu cô nháy nháy vài cái rồi sáng rực lên ánh sáng màu vàng.

Đang ở trong bóng tối quá lâu, Tống Gia Tuệ phải mất một lúc mới thích ứng được với thứ ánh sáng trên đầu.

Trong giây phút đó, cô mở mắt ra nhìn thấy trước mặt mình là vài tên ăn mày rách rưới bẩn thỉu, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt dung tục hạ lưu nhìn cô, cái ánh mắt như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống một bữa ăn thịnh soạn đang được bày ra trước mắt họ.

Phương Ánh Nguyệt lấy ngón tay trỏ móc câu gọi bốn tên tiến lên phía trước, như đã được phân công sẵn.

“Chọn lấy một? Hay thích cả bốn tên cùng một lúc?”

Tống Gia Tuệ nắm chặt hai tay đang ướt đẫm mồ hôi, nhưng dùng ánh mắt bình tĩnh và ghê tởm nhìn Phương Ánh Nguyệt. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô khẩn thiết mong cầu một người phải chịu báo ứng cho những việc làm bẩn thỉu như bây giờ.

“Phương tiểu thư, cô đối xử với tôi thế này có làm cô vui hơn không? Thứ cô muốn là tình cảm mà Dương Hoàng An dành cho cô, nhưng cô làm hại tôi thế này thì anh ta sẽ yêu cô à?”

Phương Ánh Nguyệt yên lặng để những lời cô nói nhưng chẳng lọt tai chút nào “Nếu cô không chọn thì để tôi quyết định giúp cô? Bốn người cùng một lúc đi, nếu không thế thì làm sao mà thỏa mãn được cô?”

Cô ta lại chỉ vào một trong số còn lại “Trong lúc quay thì tránh mặt chúng mày ra, bằng không đến lúc video được tung lên mạng, chúng mày bị người ta chôn sống thì lúc đó chẳng liên quan gì tới tao nhé”.

Mấy tên ăn mày gật đầu tuân lệnh và chuẩn bị hành động, Tống Gia Tuệ sợ hãi, cảnh giác nhìn cảnh đó.

“Phục vụ chu đáo Hoàng thiếu phu nhân đây, người ta là người phụ nữ của người đàn ông quyền lực nhất cái Thành phố H này đấy! Cơ thể mỏng manh, yếu đuối như vậy, các người phải biết thương hoa tiếc ngọc, nghe rõ chưa?”

Những kẻ ăn xin tiến gần lại phía cô, hai tay xoa vào nhau liên hồi, biểu cảm của khuôn mặt lộ rõ vẻ vô đạo đức, sự bẩn thỉu của chúng làm cô nhìn không rõ bọn chúng tầm bao nhiêu tuổi.

Cũng có thể đã rất lâu rồi không ở cùng phụ nữ, bọn họ đi thành vòng tròn lượn quanh chiếc ghế cô đang ngồi, những mùi rác rưởi bẩn thỉu cùng với mùi mồ hôi hòa trộn vào nhau xông lên mũi Tống Gia Tuệ, cô ước mình có thể nôn ngay lúc đó. Mấy tên ăn mày cứ nói cười để lộ ra hàm răng vàng bẩn thỉu cùng với mùi hôi thối làm cho cô phát ọe đến mấy lần, một trong số đó giơ tay ra vuốt vuốt cằm trong sự né tránh hết cỡ của cô.

Tống Gia Tuệ biết bây giờ có nói mềm mỏng hay doạ nạt Phương Ánh Nguyệt thế nào cũng không làm cô ta thay đổi ý định. Trong phút chốc cô đành bịa chuyện hi vọng cô ta vẫn còn chút tình người.

“Phương tiểu thư, không kể cô hận tôi thế nào, nhưng đứa trẻ trong bụng tôi vô tội. Cô đối xử với tôi như thế này cô không sợ báo ứng à?”

“Cô mang thai rồi?” Phương Ánh Nguyệt nheo mày nhìn cô trừng trừng “Là của Hoàng Minh Huân?”

“Đúng vậy! Tôi với Dương Hoàng An tuyệt đối trong sạch, người tôi yêu trước sau đều chỉ có chồng tôi!”

Phương Ánh Nguyệt phẫn nộ kéo tên ăn mày sang một bên, tiến lại gần cô tát thẳng vào mặt cô “Đã mang thai rồi mà tại sao cô vẫn còn quyến rũ Hoàng An?”

“Tôi không có!” Tống Gia Tuệ cổ vẹo sang một bên, máu từ miệng chảy ra, cố gắng nói “Dương Hoàng An chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được cô thôi, chỉ cần đợi anh ấy nghĩ thông rồi, hai người nhất định sẽ hạnh phúc bên nhau tới cuối đời. Sau này cô cũng sẽ có những đứa con của riêng mình, nếu hôm nay cô hại chết đứa con của tôi, lẽ nào cô không sợ sau này người chịu báo ứng có thể là đứa con của cô và Dương Hoàng An? Cô nghĩ xem, cô và Dương Hoàng An đều là trai tài gái sắc lại có nền tảng điều kiện tốt như thế, đứa con hai người sinh ra nhất định là đứa trẻ hạnh phúc nhưng chỉ vì một người ngoài như tôi mà ảnh hưởng tới đứa trẻ, cô cảm thấy như thế có đáng không?”

“Con của tôi và Hoàng An?” Phương Ánh Nguyệt thơ thẩn tự nói với mình, rồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng cô không thôi. Tống Gia Tuệ tim muốn ngừng đập, sợ cô ta phát hiện ra mình nói dối, như vậy cô chết còn nhanh hơn.

Cô ta như phát điên, lại tát cho Tống Gia Tuệ một cái nữa, nhếch mép cười lạnh lùng nguy hiểm làm cho người đối diện cảm thấy lạnh hết sống lưng như kiểu sắp phải nhảy xuống bờ vực không biết đáy sâu bao nhiêu.

“Coi như tôi tích đức cho đứa con của mình sau này, có thể để bọn họ không chạm vào cô, thế nhưng… nếu cô tự chết đi thì coi như việc đó chẳng liên quan gì tới tôi!”

Phương Ánh Nguyệt kéo ngược tóc Tống Gia Tuệ về phía sau làm cho cổ cô như sắp gãy cả đi, kéo quần áo xộc xệch lộ vài chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Sau đó cô ta bảo một tên ăn mày chụp một kiểu ảnh nhìn vô cùng xấu hổ và thảm hại, xong việc bọn họ liền rời khỏi căn phòng, khóa chặt cửa lại.

Lại một lần nữa trở về với bóng tối, trong màn đêm tối đen như mực, trong đầu cô lại hiện về những hình ảnh bị sỉ nhục… Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, cô tuyệt vọng tới mức thậm chí còn nghĩ tới cái chết ngay lúc đó.

Nhưng rồi chẳng biết từ đâu niềm tin le lói trong cô nổi lên… Hoàng Minh Huân nhất định sẽ tới cứu cô mà!

[…]

Phía cảnh sát và những thuộc hạ của Vũ Nam Phong liên tiếp tìm kiếm khu vực gần lối vào đường cao tốc ở vùng ngoại ô, nhưng bắt tay vào tìm kiếm mới thấy việc tìm kiếm không hề dễ dàng.

Vũ Nam Phong mở chiếc bản đồ trải ra trên mặt bàn “Huân! Ở đây, phiền phức rồi!” Trên tấm bản đồ là những nhà xưởng lớn bé chằng chịt lại với nhau, “Vùng này trước đây là khu công nghiệp, gồm các nhà xưởng lớn bé tổng cộng cũng phải tới hơn 2000 cái…”