Định Mệnh Đời Anh

Chương 113: Mua hoa không để tặng em




Tống Gia Tuệ không muốn nhìn mặt anh nữa, liền quay đầu về một bên, muốn chìm vào giấc ngủ.

“Anh về đi!”

Hoàng Minh Huân chẳng quan tâm Diệp Hàn Lâm luyên thuyên nhảm nhí nãy giờ, hai tay nắm lấy tay Tống Gia Tuệ, lúc đó anh mới phát hiện bàn tay cô lạnh ngắt “Em còn thấy khó chịu chỗ nào không?”

Trong căn phòng bây giờ là sự yên lặng bao trùm, chỉ có thể nghe thấy những giọt nước tí tích rớt xuống trong bình truyền nước và nhịp tim đập của hai người. Diệp Hàn Lâm thấy không khí có chút gượng gạo nên vỗ vai Hoàng Minh Huân như động viên rồi đi ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của Tống Gia Tuệ bị Hoàng Minh Huân nắm lấy hồi lâu, cảm thấy có chút không thoải mái, muốn rút tay ra nhưng anh lại càng nắm chặt hơn.

“Em nghỉ việc ở công ty đang làm thêm đi! Anh giúp em tìm một công việc mới, từ nay về sau em và tên họ Dương đó nên đoạn tuyệt mọi mối quan hệ càng sớm càng tốt”.

Sẵn khó chịu trong người, Tống Gia Tuệ nói chuyện như tát vào mặt anh “Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm gì có lỗi hay phản bội anh, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi phải thế này thế kia, dựa vào cái gì mà chỉ điểm cuộc sống của tôi? Trước kia chẳng phải anh nói chúng ta không ai can thiệp vào cuộc sống đối phương sao?”

Hoàng Minh Huân vẫn không chịu nhường nhịn “Tôi cũng không muốn can thiệp vào cuộc sống của em, nhưng em có biết rằng nếu những bức ảnh đó một khi bị truyền ra ngoài người ta sẽ nhìn nhà họ Hoàng với ánh mắt như thế nào không? Bị cắm sừng! Thiếu phu nhân nhà họ Hoàng không chịu được cảnh cô đơn nên đi ngoại tình? Tôi không có khả năng làm chuyện đó, không thỏa mãn được nhu cầu của em? Ba năm sau tôi sẽ chết? Tống Gia Tuệ! Cuộc sống của em ở trường từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhúng tay vào, em đừng thử thách sự kiên nhẫn và lòng nhẫn nại của tôi nữa”.

Anh đột nhiên rút tay ra khỏi tay cô, quay đầu đi thẳng.

Tống Gia Tuệ cảm thấy bản thân thật thiệt thòi, tưởng là sẽ thoát khỏi bàn tay anh nhưng trên tay cô lại ướt đẫm những giọt mồ hôi từ tay anh truyền ra, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà mà nước mắt vô thức lăn dài trên má. Cô phải nằm viện tầm ba bốn hôm, sau khi cô hạ sốt Hoàng Minh Huân cũng rất thường xuyên tới thăm cô, nhưng hầu như chỉ tới để thăm cô, đút đồ ăn cho cô mà không nói gì, giữa hai người là một sự im lặng kéo dài, một khoảng cách vô hình khó diễn tả.

“Thực ra anh không cần ngày nào cũng tới như thế này đâu! Dù sao cũng chẳng phải bệnh gì nặng” Tống Gia Tuệ không chịu được sự im lặng đó liền nói ra đề nghị của mình.

Hoàng Minh Huân một tay cầm bát cháo, một tay đưa lên miệng thổi thổi muỗng cháo rồi đưa đến miệng cô “Vợ ai người đó chăm!”

Cô nheo mày há miệng ra để anh đút cháo. Lúc đầu có vẻ không quen lắm với kiểu để anh đút đồ ăn cho nhưng ngoài anh ra, cũng không có bất kỳ ai mang đồ ăn đến cho cô, nếu cô muốn nhanh hồi phục thì chỉ có thể đón nhận sự chăm sóc của anh.

“Em ăn no rồi, chỉ muốn ngủ!” Nói xong cô nằm xuống giường, kéo chăn lên trùm kín người, quay lưng về phía anh, thể hiện rất rõ ràng là không muốn nói chuyện cùng anh nữa.

Ánh mắt Hoàng Minh Huân trùng xuống, không nói thêm lời nào, nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng thu dọn bát đũa lồng cơm rời khỏi phòng bệnh, Tống Gia Tuệ giả vờ như không biết gì, tiếp tục nằm ngủ.

Ngày hôm sau, Tống Gia Tuệ được xuất viện, là Hoàng Minh Huân đón cô ra viện nhưng lại không đi thẳng về nhà mà lái xe vào khu vực trung tâm thành phố.

“Anh vẫn có việc phải làm à? Vậy để em tự bắt xe đi về”.

“Không phải công việc”.

“Thế sao anh không lái xe về nhà?” Tống Gia Tuệ thấy anh đỗ xe trước một cửa hàng hoa, cô ngẩn người ra một lát, hỏi “Anh muốn mua à?”

Hoàng Minh Huân khẽ nheo mày nói với giọng ngạo mạn “Không phải tặng em!”, sau đó đẩy mạnh cánh cửa xe ra bước xuống đi thẳng vào cửa hàng hoa. Cô thầm mắng anh lên cơn một cái, rút điện thoại ra nghịch, nhưng chưa tới một phút sau, Hoàng Minh Huân đã trở lại, lại còn kéo cô từ trên xe xuống.

“Anh muốn làm gì?”

“Em thích hoa gì?”

Tống Gia Tuệ ngơ ngác “Anh nói mua hoa không phải tặng em, thế tại sao lại còn hỏi làm gì?”, quay mặt đi chỗ khác, cô bảo “Con gái đều thích hoa hồng đỏ, anh tùy ý chọn lấy một bó là được rồi, lại còn phải lôi tôi xuống nữa!” đúng là lại sắp lên cơn…

“Em cũng thích hoa hồng?”

“Không thích!” cô lắc đầu “Hoa hồng thích hợp với người anh muốn tặng. Em ra xe trước đây, anh nhờ mấy người bán hoa chọn giúp đi”.

Tống Gia Tuệ không thèm đợi anh phản ứng mà đi thẳng ra xe ngồi, còn cẩn thận khóa cửa xe lại.

Không lâu sau, cô nhìn thấy Hoàng Minh Huân đi ra từ cửa hàng hoa, khuôn mặt tỏ rõ sự vui vẻ, trên tay không cầm bất kỳ loại hoa nào, cô ngạc nhiên hỏi anh “Anh không mua hoa à?”

Hoàng Minh Huân chỉ nhìn cô cười không nói gì cả.

Tống Gia Tuệ tự nhắc bản thân mình, im mồm vào thì hơn, anh lại sắp lên cơn rồi…

[…]

Nghỉ cũng mấy ngày, đến lúc cô phải trở lại trường học rồi. Buổi trưa hôm đó Tống Gia Tuệ cùng hai người bạn đến căn tin ăn cơm, lấy cơm xong cô ngồi một bên hướng quay lưng ra ngoài, bên còn lại là Lục Nhã Vy và Liễu Giai Kỳ. Còn chưa kịp động đũa thì bên cạnh Tống Gia Tuệ đột nhiên có một người phụ nữ ngồi xuống, mặc đồ phong cách trẻ trung nhưng vô cùng hút mắt. Khi người đó cởi khẩu trang xuống, cô mới giật mình hèn chi nhìn có hơi quen mắt, là Phương Ánh Nguyệt.

“Cô là Tống Gia Tuệ? Chúng ta gặp nhau ở bên Trung rồi, cô còn nhớ tôi chứ?”, Phương Ánh Nguyệt nhìn cô cười cười, không biết có ý đồ gì mà hôm nay lại tìm tới đây.

“Nhớ! Nhưng chúng ta đâu có quen biết gì nhau. Cô đến tìm tôi làm gì?”, tay Tống Gia Tuệ đang gấp thức ăn cũng dừng lại, lịch sự trả lời cô ta.

Phương Ánh Nguyệt nói chuyện rất ngạo mạn, chẳng hề nể nan gì ai “Tôi được biết trước kia cô và Hoàng An cũng có tình cảm với nhau nhưng trước đây là chuyện của quá khứ tôi không muốn nói đến làm gì nữa. Nhưng bây giờ tôi đã là vị hôn thê của anh ấy rồi, cho nên… làm phiền Tống tiểu thư tự trọng một chút, đừng có đeo bám lấy anh ấy nữa”.

Lục Nhã Vy từ lúc cô ta mở miệng nói chuyện đã thấy chướng tai gai mắt rồi, bây giờ còn sỉ nhục Tống Gia Tuệ như vậy tất nhiên không thể bỏ qua được. Cô ấy liền đặt mạnh đôi đũa xuống bàn vang lên một âm thanh lớn, mắng “Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, nói ra những lời đó sao không tự nhìn lại bản thân mình xem cô hơn Tuệ ở điểm nào? Còn nữa Tuệ đã kết hôn rồi, gia đình hạnh phúc, tốt nhất bảo vị hôn phu của cô tránh xa bạn tôi một chút, đừng gây phiền phức thêm cho bạn tôi!”

Liễu Giai Kỳ cũng thêm vào “Chồng của Gia Tuệ vừa đẹp trai vừa giàu có, bạn tôi có điên mới đi ngoại tình đấy!”

“Cô kết hôn rồi?” Phương Ánh Nguyệt bị mắng lửa giận trong lòng dâng lên, chẳng thèm quan tâm hai người bạn cô mà nhìn Tống Gia Tuệ có chút bất ngờ “Hôm đó rõ ràng cô và Diệp Hàn Lâm không giống…”