- Anh Syaoran, anh có xuống ăn tối không - Meiling mệt mỏi gõ cửa
Bên trong không có tiếng trả lời
- Haizz, phần ăn em để lại nha, khi nào đói thì anh xuống - Meiling thở dài rồi bước đi, trả lại vẻ im ắng vốn có của nó
Syaoran ngồi trong phòng, đôi mắt hổ phách vô hồn nhìn cửa sổ, anh nhớ cô, nhớ nhiều lắm, anh muốn gặp cô, muốn ôm lấy cô, muốn nói với cô là anh hiểu lầm, anh muốn xin lỗi cô, nhưng mà bây giờ anh có tư cách gì mà gặp cô cơ chứ, chẳng phải cái ngày đó anh nói cô biến đi sao. Cái ngày đó anh đã thấy cô vui vẻ bên người đàn ông khác, người ta nói khi yêu con người thường lu mờ lí trí quả không sai, anh muốn nghe từ cô một lời giải thích nhưng mà anh đã không cho cô một cơ hội nào, anh thật là người đàn ông tồi tệ đúng không
- Sakura, anh yêu em - Syaoran khẽ thì thầm, lời nói này chỉ mình anh nghe, mình anh biết thôi
Biệt thự Kinomoto
Sakura một mình ngồi trong phòng, ánh mắt ngọc lục bảo không còn nét vui tươi nữa mà thay vào đó hiện lên tia buồn bã, cô nhớ anh, phải, rất nhớ, một tuần trôi qua rồi kể từ ngày đó cô không được gặp anh, anh cũng chẳng nhắn tin hay gọi điện cho cô, mà khoan, anh đã đuổi cô đi rồi thì anh còn nhắn tin hay gọi điện cho cô gì nữa, đúng là buồn cười thật. Mỗi lần đêm xuống cô đều rất nhớ anh, nhớ đến phát điên, đêm nào cô cũng muốn khóc nhưng cô cố nuốt nước mắt vào trong, cô cố nín khóc nhưng thỉnh thoảng cô không kìm được mà để nước mắt tuôn rơi, những lúc như thế cô lại thấy dễ chịu hơn rất nhiều nhưng cô vẫn không muốn khóc.
Đưa tay lên quẹt những giọt nước mắt sắp rơi xuống, cô tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, cô quyết định ngày mai cô sẽ đi dạo để thấy thoải mái hơn
Sáng hôm sau
- Con chào ba mẹ, chào anh hai - Sakura vui vẻ chạy xuống lầu
- Chào con gái - Nadeshiko cười hiền
- Ba đâu rồi mẹ - Sakura nhìn xung quanh hỏi
- Ba có cuộc họp gấp nên ba phải đi rồi, con vô ngồi ăn sáng đi
- Dạ - Sakura cười tươi ngồi xuống bàn
- Cũng may là ba đi kịp chứ không là ở nhà phải nghe tiếng bước chân chạy rầm rầm của quái vật rồi, như vậy thì làm sao mà ba đi họp được - Sakura vừa ngồi xuống là Touya giở miệng trêu ghẹo
- Anh Touya, anh muốn gì hả - Sakura giơ nắm đấm lên, nghiến răng ken két
- Anh chỉ muốn là em từ nay bớt chạy rầm rầm thôi - Touya nhún vai, rồi chợt nhớ gì ra anh nói tiếp - À mà anh quên, quái vật thì có cố gắng bao nhiêu thì vẫn chạy rầm rầm như thường thôi
- Anh hai đáng ghét - Sakura tức xì khói, giơ chân lên đạp chân Touya dưới bàn
- Ui da - Touya giật mình bỏ cái thìa xuống, đau đớn nhăn mặt
- Thôi hai anh em đừng giỡn nữa - Nadeshiko giảng hòa, lúc này bà mới để ý bộ đồ Sakura đang mặc trên người - Mà Sakura này, con định đi đâu sao
- Dạ, tí nữa ăn xong, con ra ngoài đi dạo, mẹ cho con đi nhé - Sakura cười nói
- Con cứ đi thoải mái, mẹ không có cấm con - Nadeshiko mỉm cười xoa đầu Sakura
- Dù là quái vật thì mặc đồ đẹp vẫn là quái vật thôi - Touya nói bâng quơ và ngay sau đó nhận được cú đá của Sakura vào chân còn lại
Sau khi ăn xong Sakura nhanh chóng ra ngoài, bác tài có nói là lên xe chở đi nhưng Sakura từ chối, cô muốn đi bộ hơn vì đi bộ Sakura có thể cảm nhận được không khí trong lành và thoải mái hơn, bao nhiêu buồn phiền đều quên đi hết.
Biệt thự Li
- Anh Syaoran, rốt cuộc anh có ra đây không thì bảo - Meiling nói từ bên ngoài
Bên trong vẫn im lặng, không có tiếng trả lời. Meiling tức muốn sôi máu, đã 1 tuần rồi mà anh không chịu rời khỏi phòng nửa bước, cô đành phải dùng biện pháp cuối cùng
- Anh Syaoran, anh mau ra ngoài mau Sakura có chuyện rồi - Meiling giở giọng gấp gáp, lo sợ ra
- Em nói cái gì, Sakura bị làm sao - và thế là Syaoran bị mắc lừa, vội chạy ra mở cửa hỏi Meiling
- Hí hí, chỉ có cách này mới trị được anh thôi - Meiling cười khúc khích
Biết mình bị mắc lừa, Syaoran nhăn mặt định đóng cửa lại, nhưng chưa kịp đóng thì có bàn tay giơ ra chặn lại
- Này anh ra ngoài đi, anh ở trong phòng 1 tuần rồi đó
- Thì sao - Syaoran lạnh giọng hỏi
- Anh cứ ở trong đó thì có ích gì, có vui lên được không, bây giờ anh phải ra ngoài cho em, đi mau - Meiling nói rồi kéo tay Syaoran ra
- Anh không đi - Syaoran cố bám cánh cửa
- Anh ra ngoài cho em mau - Meiling nói
Sau một hồi giằng co cuối cùng Syaoran đành nghe theo Meiling, ra ngoài hóng gió. Bước ra khỏi cửa nhà, anh bực mình bước đi nhanh hơn, con bé này, nếu không phải nó đe dọa anh là không cho anh biết thông tin về Sakura hiện nay thì anh đã ngồi lì ở nhà rồi.
Đường phố vẫn vậy, vẫn tấp nập như ngày nào, nhưng mà sao lòng anh vẫn cảm thấy trống rỗng, cảm thấy im ắng lạ thường, đi được một lúc qua khúc rẽ anh chợt khựng lại vì thấy bóng dáng quen thuộc, anh vội nấp lại
- Sakura - anh khẽ gọi, mắt vẫn chăm chú nhìn cô
Sakura đang ở máy bán nước tự động, cô đang suy nghĩ nên uống nước gì mà không hề để ý có ánh mắt nhìn mình, sau một hồi suy nghĩ cô cũng chọn được nước uống cho mình, cô bỏ tiền vào và bấm nút, ngay sau đó lon nước liền rơi xuống, cô cúi xuống lấy nước thoáng thấy có bóng dáng quen thuộc nhìn mình, hình bóng đó có đánh chết cô cũng không quên, chính là anh, là Syaoran, nhưng mà tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại nhìn cô thì cô không biết, cô cố tình lờ đi, giả bộ không thấy anh, ngay khi cô định quay lưng bước tránh đụng mặt Syaoran thì có tiếng chuông điện thoại reo lên, cô mở ra, thì ra là tinh nhắn, từ anh Touya, anh nhắn tin cho cô làm gì chứ, cô ấn vào nút xem, không biết trong đó nhắn gì mà trên môi Sakura nở nụ cười rõ tươi, cô vui vẻ chạy hướng ngược lại, tức là về hướng Syaoran đang đứng.
Syaoran thấy cô chạy về phía mình, anh liền vội xoay người lại, lúc cô đi qua anh định gọi cô nhưng mà cô không thèm liếc nhìn anh một cái, tay cầm điện thoại, trên môi nở nụ cười tươi, cô lờ anh như không khí, anh đau lòng nhìn theo cô, cô đang vui chuyện gì thế, vui tới mức không để ý đến anh, chả lẽ cô đang có người khác sau, có phải người đó nhắn tin hẹn cô không, chả lẽ cô không còn yêu anh nữa, cô bỏ anh thật rồi sao, anh tự cười chính mình, đã vậy anh cũng buông tay luôn, anh sẽ học cách quên cô, để sau này anh không đau khổ nữa, Syaoran buồn bã bước đi, nghĩ là nghĩ vậy nhưng anh còn yêu cô nhiều lắm, cô với anh còn là thanh mai trúc mã nữa, muốn quên anh cũng rất khó, anh phải làm sao đây.
Còn Sakura sau khi nhận được tin nhắn của Touya liền tức tốc đón taxi chạy ra sân bay, anh Touya nhắn là chị Nakuru đã về nước rồi, 3 năm trước chị đi du học ở Mỹ, bây giờ chị về rồi, cô vui lắm, ở nhà ngoài ba mẹ ra thì chị luôn là người bênh cô những lúc Touya chọc ghẹo cô, sau một lúc cuối cùng cũng tới, cô vội trả tiền bác tài rồi chạy vào trong. Bước vào trong cô liền ngó quanh quất, tìm cửa máy bay từ Mỹ về Nhật rồi nhanh chóng chạy đến, anh Touya, ba mẹ cô và ba mẹ chị Nakuru đã đứng đó
- Ba mẹ - Sakura gọi to
- A Sakura con đến rồi - Fujitaka cười
- Con chào hai bác - Sakura lễ phép chào
- Ừ chào con Sakura - ba mẹ Nakuru cười tươi
Sakura cùng mọi người đứng đợi, một lúc sau thoáng thấy bóng dáng quen thuộc, mái tóc màu nâu để dài, đôi mắt cũng màu nâu theo đang tiến về phía này, bóng dáng đó thấy mọi người cũng nhanh chóng chạy đến
- Ba mẹ
- Nakuru, mừng con trở về - mẹ Nakuru vui mừng ôm chầm lấy con gái
- Con có mệt không - ba Nakuru vui vẻ hỏi thăm
- Dạ không, ngược lại con còn thấy vui nữa - Nakuru tinh nghịch nói
- Mừng con trở về rồi, việc học bên đó tốt chứ - Fujitaka hỏi
- Dạ rất tốt ạ - Nakuru tươi cười
- Vậy là tốt rồi, cô không ngờ con về sớm hơn dự định - Nadeshiko cười nói
- Em chào chị Nakuru - Sakura cười tươi chào
- A Sakura đây mà, em lớn quá, mà càng lớn càng xinh đẹp nữa chứ, chị nhớ em quá đi - Nakuru hết bẹo má Sakura rồi ôm chầm lấy Sakura
- E hèm -Touya đằng hắng, anh nãy giờ là bị cho ăn bơ hơi nhiều nhá, mà em gái của anh sao lại tự tiện đụng vào thế kia
- À anh Touya đây mà, anh vẫn không khác xưa mấy nhỉ, à mà không, anh già hơn xưa đó - Nakuru châm chọc
- Anh già hơn thì em cũng có trẻ bao nhiêu đâu - Touya chọc ngoáy lại
- Kệ em chứ - Nakuru đuối lí, giơ tay đánh vào vai Touya một cái
Mọi người vui vẻ cười lên, Nakuru vẫn vậy, thỉnh thoảng vẫn chọc ghẹo Touya như vậy
Syaoran sau khi về nhà, không nói một hai lời liền bước thẳng lên phòng
- A anh Syaoran, anh về rồi, vậy thì em sẽ cung cấp thông tin Sakura cho anh nghe đây - Meiling thấy Syaoran về vui mừng nói
- Không cần - Syaoran lạnh nhạt nói rồi bước thẳng lên lầu
- Ơ, này anh Syaoran, anh sao vậy - Meiling gọi với theo nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng cánh cửa đóng rầm