Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 67: Ra mắt gia đình




Tầm 5 giờ chiều thì Mộng Ninh cũng đã chuẩn bị xong mọi thứ hết rồi, khoảng chừng nữa tiếng sau thì Tống Dực cũng về đến nhà. Anh mở cửa phòng ra thì thấy Mộng Ninh đang ngồi ở ghế sofa đang xem tivi..

" Mộng Ninh,anh về rồi"

" Vâng "

Cả hai người bốn mắt nhìn nhau,sau đó anh tặng cho cô một bó hoa hồng.

" Hoa này tặng cho em "

" Hôm nay là ngày gì mà tặng cho em thế"

" Tại anh muốn tặng cho em thôi "

" Anh đi tắm cái đã,xong rồi thì chúng ta đi ra ngoài "

" Vâng “”

Hoa đẹp thật đấy nhưng mà không biết sau này cô có còn được nhận như thế này nữa không. Thôi thì cứ trân trọng hiện tại trước đã, hạnh phúc đến đâu thì mình tính đến đó vậy.

Hơn 30 phút thì Tống Dực cũng ăn mặc chỉnh tề,anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen. Phải nói là anh mặc âu phục rất là đẹp,dáng người này mà không thi người mẫu thì rất là uổng phí.

" Đi thôi,anh đưa em đến một nơi "

" Nhưng mà đi đâu vậy anh "

" Đi ra mắt ba mẹ chồng "_ Tống Dực nói nhỏ vào tai của Mộng Ninh.

" Anh …anh …em không đi đâu,em sợ lắm "_ lúc này thì cô liền níu vạt áo sơ mi của anh lại.

" Lần trước em đã gặp mẹ của anh rồi mà,bà ấy rất dễ ba anh cũng dễ tính lắm …"

" Sau anh không nói trước với em "

" Anh mà nói trước thì em sẽ không chịu đi …"

" Cái anh này,em còn chưa chuẩn bị quà nữa "

" Ở bên nhà chính không thiếu cái gì hết mà chỉ thiếu một người con dâu mà thôi,em chỉ cần qua đó là được "

" Thôi không được đâu,lát nữa chúng ta ghé mua quà đi chứ nếu không em sẽ ngại chết mất … "

" Được rồi anh nghe theo em "

Sau đó thì cả hai nắm tay đi xuống lầu,đúng là bất ngờ thật đấy.Trời đất ơi chỉ một lát nữa thôi là cô sẽ đi đến nhà chính sao,mới nghĩ thôi mà tay chân của cô cũng đã bủn rủn hết rồi.

Ngồi ở trên xe hai tay của cô cứ nắm chặt lại không ngừng,Tống Dực đã nói là không sao rồi nhưng mà cô gái này vẫn cứ run rẩy và ngại ngùng như thế.Từ khi nào mà Mộng Ninh đã trở thành một con mèo con rồi không biết nữa..

Xe được đổ vào biệt thự,anh bước xuống xe rồi vòng qua mở cửa cho Mộng Ninh và cũng không quên cầm túi quà đi vào trong.

Cả hai người bước vào phòng khách thì thấy Đài Tình đang uống trà,còn ông Hoắc thì vừa mới đi đánh cầu lông về cho nên đang ở trên phòng tắm rửa.

" Mẹ,hôm nay con đưa Mộng Ninh đến ra mắt gia đình"

" Ừm,hai đứa ngồi xuống ghế đi.Mộng Ninh lần trước hai bác cháu mình đã gặp nhau rồi "

" Dạ …dạ …"

" À còn ba của Tống Dực đang ở trên phòng,một lát nữa ông ấy mới xuống "

" Dạ vâng "

"Cháu uống nước đi đừng có ngại "

" Dạ "

Bà biết là hôm nay con trai mình sẽ đưa con dâu về cho nên cũng đã bảo đầu bếp chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn để tiếp đãi Mộng Ninh. Phải nói là từ khi có cô gái này ở bên cạnh thì Tống Dực nó không có chơi bời lêu lỏng hay là đi chơi khuya nữa. Điều này làm cho bà vui hẳn với lại cũng không còn nhớ nhung Hà Uyển nữa, quá khứ nó đã quên rồi và bây giờ chỉ cần sống cho hiện tại là được.

" Hai đứa định khi nào cưới,hay là cuối tháng này nha "

" Mẹ,con thấy có hơi nhanh.Hay là để qua tháng sau đi,có như vậy thì mình mới chuẩn bị kịp với lại chúng ta phải đến nhà ba mẹ của cô ấy nữa … "

" Đúng,đúng …con nói đúng,suýt chút nữa thì mẹ lại quên mất chuyện này "

" Con thấy sao Mộng Ninh …"

" Dạ,dạ con thấy mọi chuyện có hơi nhanh. Chuyện con và Tống Dực yêu nhau,con vẫn chưa nói cho ba mẹ…"

" Không sao chắc là con sợ bị ba mẹ la có đúng không, chuyện cưới sinh của hai đứa cứ để cho mẹ lo,Mộng Ninh con đừng lo lắng gì cả. Bác không quan trọng gia thế gì đâu, chỉ cần hai đứa yêu nhau thật lòng là được rồi "

" Dạ vâng "

Nghe bà ấy nói như vậy thì cô thật sự rất cảm kích, không ngờ mẹ của anh ấy có thể dễ dàng chấp nhận mình như vậy.Lúc đầu cô cứ nghĩ là mọi chuyện sẽ không dễ dàng như thế đâu mặc dù là đã gặp qua bà ấy một lần rồi.

" Em đừng lo,có anh ở đây rồi" _ Tống Dực cười cười rồi xoa đầu Mộng Ninh,một hành định nhẹ nhàng này cũng khiến cho trái tim của cô tan chảy luôn.

Đến tối tầm 8 giờ thì cả nhà quây quần cùng nhau ăn cơm tối,trên bàn có rất nhiều thức ăn. Nhưng mà đa số Tống Dực điều gấp thức ăn bỏ vào bát cho cô và cô cũng không cần đưa mắt nên chọn món gì cả.Ông Hoắc cũng vậy lúc nào cũng ga lăng gấp thức ăn cho bà Đài Tình,hai người đàn ông này ai nấy cũng chăm sóc cho người phụ nữ của mình cả.

Có lẽ sự ga lăng,tinh tế của Tống Dực giống như ông Hoắc rồi, ngươi ta thường nói con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh,anh ấy cái gì cũng giống ông ấy cả,ngay cả về ngoại hình cũng giống nhau y đúc,hèn gì anh ấy lại đẹp trai như thế, nhưng mà đôi mắt thì lại giống mẹ,đôi mắt có chút đượm buồn,suy tư.Mặc dù là mẹ của anh ấy lúc nào cũng vui, nhưng mà khi nào cần vui thì mới vui,chứ cô nghĩ là có những lúc bà ấy cũng tình cảm và chân thành lắm..