Bên ngoài cửa, An Tịch Vy như chết lặng đi, khi vô tình nghe được đoạn đối thoại của họ. Không chỉ vậy, cảnh tượng tình tứ mập mờ trước mắt qua khe cửa chưa được đóng kín càng khiến cô suy sụp. Hai hàng lệ chảy dài, cô cố cắn chặt môi để không phát ra tiếng khóc.
Bàn tay vô thức chạm xuống chiếc bụng nhỏ. Hóa ra là như vậy. Hóa ra anh ấy chỉ xem mẹ con mình là một con cờ. Cái cảm giác đau đớn đến khó tả khiến cả người cô gần như đông cứng lại. Chiếc túi giữ nhiệt trên tay bất ngờ rơi xuống khiến An Tịch Vy như thức tỉnh. Cô vội nhặt lên bỏ chạy.
Trác Phi Vũ nghe có tiếng động phát ra từ ngoài cửa, anh liền bước ra, mở cửa nhìn quanh. Nhưng hoàn toàn không một bóng người.
Chưa kịp trở vào, Lý Huân đã ôm tập văn kiện đi đến. “Trác tổng, đây là…”
“Vừa rồi có ai lên đây tìm tôi không?” Anh nghi hoặc cắt ngang lời anh ta.
“…” Nghe anh hỏi vậy anh ta liền thắc mắc. “Nói vậy, Trác tổng chưa gặp phu nhân sao?”
“Anh nói Tịch Vy đến đây tìm tôi?”
Anh ta gật gật khẳng định.
“Thôi chết rồi.” Anh mím môi đỡ trán. “Tiễn cô Đường giúp tôi.”
Anh ta chưa kịp đáp lời, anh đã vội chạy đi mất.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, anh đã va phải Tiêu Vĩ Văn.
“Xin lỗi Trác tổng!”
“Anh có gặp Tịch Vy không?”
“Có. Phu nhân đưa cho tôi cái này thì chạy đi rồi.”
Anh nhìn chiếc túi giữ nhiệt trên tay anh ta, không nói thêm gì anh lại vội chạy đi.
“Trác…” Anh ta gãi đầu khó hiểu. “Xảy ra chuyện gì mà hôm nay cả boss và phu nhân đều là lạ sao í nhỉ.”
Bên ngoài cổng công ty, anh có gọi thế nào cô cũng không nghe máy.
Không đợi Tô Huân mang xe ra tới, anh đã bắt xe ngoài đi thẳng về nhà.
Về đến căn hộ S, anh liền mở cửa chạy vào.
“Tịch Vy!”
Nhìn quanh gian bếp cũng chẳng thấy cô đâu, anh lại chạy lên phòng.
Vừa mở cửa ra, đã thấy cô đang thu dọn quần áo cho vào vali.
“Tịch Vy, em đang định đi đâu?”
“Rời khỏi đây.” Cô thản nhiên đáp, cũng không nhìn đến anh.
Trác Phi Vũ nghi hoặc, bước qua giữ tay cô lại. “Tại sao?”
Cô lạnh lùng gạt tay anh, lùi lại bước chân kéo ra khoảng cách. “Chúng ta ly hôn đi!”
Lời vừa nói qua như sét đánh ngang tai, trong phút chốc anh khó có thể chấp nhận mà có phần mất bình tĩnh.
Anh nắm lấy tay cô. “Tịch Vy, giữa chúng ta có phải đã xảy ra hiểu lầm gì không?”
“Không có. Chỉ là em cảm thấy chúng ta không hợp. Trước khi hoàn thành thủ tục ly hôn, em muốn dọn ra ngoài.” Nói rồi, cô kéo vali rời đi trước mắt anh.
Bàn tay trống rỗng mà mất hết mấy giây anh mới có thể định thần. Chắc chắn vừa rồi cô đã nghe được gì đó và hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Đường Hiểu Thu.
Anh liền vội đuổi theo cô. “Tịch Vy! Em nghe anh nói. Mọi chuyện không như em nghĩ đâu.”
Cô lần nữa rút tay lại. “Anh đừng có chạm vào em. Em không muốn nghe gì hết.”
“Tịch Vy!” Anh ôm chầm lấy cô từ phía sau. “Có hiểu lầm gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói. Đừng đi có được không?”
Trái tim cô bỗng nhói lên. Nếu chỉ là hiểu lầm thì tốt biết mấy. Nhưng với Trác Phi Vũ cô thật sự đã mất lòng tin. Con người anh quá mưu mô, cô không biết lời nào của anh là thật lòng, lời nào là giả dối. Dù yêu anh nhiều thế nào, cô vẫn không thể chấp nhận, anh xem đứa con trong bụng mình, như một công cụ để tranh giành quyền lực.
“Anh buông em ra.”
“Anh không buông.”
“Trác Phi Vũ, em chỉ là một người phụ nữ tầm thường, em chỉ cần một mái nhà, một người chồng, thật sự yêu thương mẹ con em. Nhưng thế giới của anh quá phức tạp, dù em có cố gắng thế nào, cũng không thể chạm tới được.”
“Em nói gì vậy Tịch Vy? Anh biết mình chưa đủ tốt, nhưng anh sẽ cố gắng hoàn thiện hơn. Anh cũng biết, dạo này có nhiều chuyện xảy ra với em, khiến em lo lắng. Nhưng từ giờ trở đi, anh sẽ không để những chuyện tương tự như vậy xảy ra lần nào nữa.”
“Đủ rồi.” Cô quát lên đẩy anh ra. “Anh suốt ngày mang chiếc mặt nạ dịu dàng đó ở cạnh em, anh không cảm thấy mệt sao? Em biết, ngay từ đầu anh chỉ xem em là một con cờ, sự tồn tại của đứa bé cũng như vậy.”
“Anh thừa nhận, lúc đầu là như vậy, nhưng lúc đó, cả hai chúng ta đều không biết sự tồn tại của đứa bé. Hơn nữa, suốt thời gian qua chung sống cùng nhau. Chả lẽ, em không cảm nhận được, tình cảm anh dành cho em sao?”
Cô lắc đầu, muốn gỡ tay anh nhưng vẫn là bất lực. “Em mệt lắm rồi. Coi như em cầu xin anh, buông tha cho mẹ con em đi.”
Vòng tay anh dần nới lỏng khi những giọt nước mắt nghẹn ngào rơi xuống tay anh. Anh không nghĩ, vì những đấu đá trong gia tộc, anh lại vô tình làm tổn thương cô nhiều như vậy.
“Đừng khóc. Em muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
Trước câu hỏi của anh, cô không ngừng tự mâu thuẫn. Đây chính là điều cô muốn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút hụt hẫng.