Lý Cẩn Mai vừa nghe quản gia báo cáo tình hình đã không khỏi lo lắng, liền vội vã chạy về. Bà ta không ngờ Đường Hiểu Thu vì gây chuyện ở Trác gia nên đã bị họ đuổi đi.
“Hiểu Thu, con làm gì vậy? Có gì bình tĩnh ngồi xuống từ từ nói. Con đập phá như vậy thì cậu ta sẽ cưới con sao?”
“Bà là cái thá gì mà dám xen vào chuyện của tôi. Bà đừng quên, bà cũng chỉ là một con vợ lẽ.”
“Đúng. Tuy mẹ không phải là mẹ ruột sinh ra con, nhưng con là do một tay mẹ nuôi lớn. Ba con trước lúc qua đời, giao con lại cho ta. Con nghĩ ta không lo được sao?”
Cô ta liền ngồi xuống ghì tay bà. “Bà nói bà là mẹ của tôi. Vậy thì bà giúp tôi đi!”
“Con muốn mẹ giúp con thế nào?”
“Trừ khử nó. Để anh Phi Vũ quay về với tôi. Bà làm được không?”
“…” Lý Cẩn Mai do dự nhìn sang quản gia.
Bao nhiêu năm qua, bà làm thiện tích đức, tận tụy giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi để mong chuộc lại lỗi lầm ngày trước. Vì bà đã nhẫn tâm vứt bỏ cô con gái nhỏ của mình để đi tìm hạnh phúc. Giờ cô ta lại muốn bà tiếp tay hại người vô tội, phá hoại hạnh phúc của người khác.
Cô ta liền hất tay bà khi không nhận được câu trả lời.
“Lừa đảo. Bà luôn miệng nói bà là mẹ của tôi, nhưng chỉ một chuyện nhỏ bà đã do dự rồi.”
“Không phải mẹ không muốn giúp. Nhưng con nên biết rõ, tình yêu vốn không thể cưỡng cầu.”
“Bà bớt dạy đời người khác đi. Tôi nghĩ mình đúng là đầu óc có vấn đề nên mới nhờ một người vô tích sự như bà.”
“Mẹ…”
Không đợi nghe hết câu, cô ta đã ngoe nguẩy bỏ đi.
“Hiểu Thu!”
“Hiểu Thu!”
Mặc bà ta gọi theo thế nào, cô ta cũng không thèm ngoảnh lại.
“Bà chủ! Giờ phải làm thế nào?”
“Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
***
Đường Hiểu Thu vừa ra tới đường lớn đã gặp phải Trác Chí Nam.
“Có muốn lên xe không?”
Không nói năng gì, cô ta trực tiếp mở cửa ngồi vào.
Xe nhanh chóng lăn bánh. Rất nhanh đã đến nơi.
Cô ta khó hiểu nhìn Trác Chí Nam. “Anh đưa tôi đến nhà anh để làm gì?”
“Tạm thời cô cứ ở lại đây. Trác gia không chào đón cô, nhưng nhà tôi thì lúc nào cũng mở sẵn cửa cho cô vào.”
“Tôi không biết Trác Chí Nam anh lại tốt đến như vậy. Hay anh là đang muốn lợi dụng tôi?”
Anh ta bật cười ha hả. “Có qua có lại thôi.”
***
An Tịch Vy vừa bước xuống nhà, đã thấy Lý Huân ngồi ở sofa, trên bàn còn có một phần thức ăn.
“Anh đợi Phi Vũ sao? Anh ấy ra ngoài từ sớm rồi.”
“Không. Tôi là đợi phu nhân.”
“…” Cô khó hiểu chỉ tay vào chính mình. “Đợi tôi?”
Anh ta gật đầu khẳng định, bàn tay linh hoạt mở bát cháo hải sản nóng hổi đẩy sang phía cô. “Phu nhân ăn trước kẻo nguội. Ăn xong tôi sẽ đưa phu nhân đi thử lễ phục.”
“Để làm gì?”
“Đi rồi sẽ biết. Trác tổng bảo xong việc sẽ đến tìm phu nhân sau.”
Cô không hỏi thêm gì, chỉ gật đầu rồi lắp đầy bụng nhỏ.
Rất nhanh, Lý Huân đã lái xe đến trung tâm lần trước mà Trác Phi Vũ đã đưa cô đến thử lễ phục. Nhìn cả một hàng dài, bộ nào bộ náy đều vô cùng lộng lẫy. Nhân viên còn bảo tất cả đều là do anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, mỗi chiếc đều được đính kèm một bộ trang sức riêng biệt khiến cô có phần do dự.
“Chào phu nhân! Tôi là quản lý ở đây. Phu nhân, cô xem thích bộ nào?”
Cô nhìn tới nhìn lui, vẫn là chọn bộ đơn giản nhất. “Bộ này đi!”
“…” Quản lý khá bất ngờ, khi trước đó Trác Phi Vũ đã đoán là cô sẽ chọn bộ đó và sự thật là anh đã đúng. “Được! Để tôi giúp phu nhân.”
Sau khi thử lễ phục xong thì nhân viên đã trang điểm và bới cho cô một kiểu tóc hợp với bộ váy cô đã chọn. Tuy đơn giản nhưng vô cùng sang trọng khi được kết hợp với bộ trang sức kim cương xanh có thiết kế giọt nước khiến An Tịch Vy có hơi bất ngờ.
“Hay là tháo xuống đi, như này tôi thấy phô trương quá!”
“Phu nhân thông cảm. Đó là do Trác tổng phối như thế. Tôi thật sự không dám…”
“Thôi vậy.” Cô cắt ngang lời bà ta, vì cô thật sự không muốn làm khó bất kỳ ai. Nhất là với Trác Phi Vũ.
“Tôi nghĩ vợ của một ông chủ lớn sẽ rất ăn diện và này nọ, nhưng thấy phu nhân rồi, tôi nghĩ mình nên xem xét lại cách sống của bản thân.” Tuy lần trước cô đã đến một lần, nhưng vì thời gian hạn hẹp nên chưa tiếp xúc qua, hôm nay mới được chính thức diện kiến, đúng là rất khác biệt.
Cô nở nụ cười gượng gạo. “Bà nói quá rồi!”
An Tịch Vy đang ngắm mình qua gương thì Trác Phi Vũ bất ngờ đi tới, ôm chầm lấy cô từ phía sau. Bà quản lý biết điều, liền lui bước nhường không gian riêng cho họ.
“Rất đẹp.”
Cô mỉm cười. “Nhiều như vậy, có cần thử nữa không?”
“Em thấy thoải mái là được.”
“Vậy bộ này đi!”
“Được! Anh giúp em mang giày.”
Cô khó xử nhìn quanh. “Để em tự mang được rồi. Ở đây đông người như vậy, không ổn lắm đâu.”
“Chồng giúp vợ mang giày có gì mà không ổn?”
Cô mỉm cười, gật đầu ngồi xuống.
Trác Phi Vũ luôn là như vậy, anh luôn dùng hành động thiết thực hơn những lời nói hoa mỹ.
Nhìn anh chu đáo chăm sóc vợ mà đám nhân viên ai nấy cũng phải suýt xoa, ngưỡng mộ có, ganh tị có. Không ngờ, một Trác tổng lạnh lùng, cao cao tại thượng như một vị vua, lại cưng chiều vợ đến vậy. Dù là ở trước bao nhiêu người, anh vẫn không ngại quỳ dưới chân để giúp vợ mang giày.
“Xong rồi.”.
Nhìn lại những thứ quý giá trên người. Cô thắc mắc liền hỏi. “Chúng ta đi tiệc gì vậy?”
“Tiệc mừng ngày công ty thành lập.”
“…” Hả? Cô không ngờ, anh lại đưa cô đến bữa tiệc quan trọng như vậy. Anh đây là đang muốn nói cho cô biết, trong mối quan hệ hôn nhân này anh thật sự rất nghiêm túc.