Cô đi dọc theo lan can bên bờ hồ, khựng bước nhìn hình dung mình in hằn dưới mặt nước. Mà tự cười giễu cợt bản thân.
Khi vừa tốt nghiệp cấp ba, thím đã chuyển cô về một ngôi trường nhỏ ở gần ngoại ô, với lý do là để cô tiện tập trung học hành, vừa có bà có cháu cũng hơn là không ai quản thúc. Vì họ phải tập trung lo cho công ty không có thời gian.
Thấm thoát đã ba năm.
Theo di chúc của ba, bà ngoại muốn cô trở về An gia để hoàn thành năm cuối đại học, cũng như làm quen dần với công việc quản lý và nhận lại quyền thừa kế mà ba cô đã để lại.
Chỉ vì sợ thím không vui, nên từ khi trở về An gia cô đã cố gắng đi làm thêm kiếm ít tiền trang trải học phí, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, không những xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn vô cớ bị cư dân mạng mắng chửi đủ điều nào là mặt dày vô liêm sỉ, không biết xấu hổ leo lên giường đàn ông các kiểu. Trong khi cô còn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Cô cắn chặt môi khóc nức nở. Cô không không biết mình đã làm sai điều gì, tại sao cuộc đời luôn trêu đùa cô như vậy.
Nếu biết trước cô đã không trở lại thành phố k. Giờ thì ở cũng không được mà về với bà cũng không xong.
"Tạm biệt bà ngoại! Kiếp sau nếu vẫn có duyên bà cháu. Cháu nhất định sẽ phụng dưỡng bà, sẽ thật hiếu thảo với bà. Ba ơi! Con xuống gặp ba đây." Cô đứng thẳng người, cứ vậy nhắm mắt xuôi tay mà ngã xuống.
Trác Phi Vũ không biết từ đâu xuất hiện, anh hốt hoảng chạy tới cởi chiếc vest ném sang một bên, lao xuống cứu cô.
...
An Tịch Vy lờ mờ với hơi thở khó khăn, trong vô thức cô lại nghe được tiếng ai gọi mình. Cô nghĩ đây cũng là an ủi cho kiếp này của cô.
"An Tịch Vy! Cô tĩnh lại cho tôi. An Tịch Vy!" Anh liên tục gọi tên cô.
Anh vừa sơ cứu vừa hô hấp nhân tạo cho đến khi nước trong miệng cô trào ra.
Động tác lại tiếp diễn. Anh vừa khom xuống chạm môi…
"..." An Tịch Vy đã to mắt nhìn anh. Mình chết rồi vẫn không thoát được cảnh tượng này sao?
"..." Trác Phi Vũ liền ngồi thẳng người.
An Tịch Vy vẫn nhìn chằm chằm lấy anh, ho sặc sụa mấy cái.
Trác Phi Vũ không nói gì, kéo tay cô ngồi dậy.
"Đúng là anh ta? Sao lại chân thật như vậy?" Cô liền chạm nhẹ bàn tay lạnh buốt của mình lên mặt anh, ai kia bỗng lên tiếng khiến cô giật bắn người.
"Tất nhiên, vì tôi là thật."
"Tôi, tôi chưa chết sao?" Cô hỏi một cách ngây ngốc.
"Hỏi thừa."
"Á…" Cô che miệng hét toáng lên, nhích người lùi về sau cảnh giác. "Tại, tại sao anh lại…"
Trác Phi Vũ liếc xéo cô một cái không nói năng gì đã đứng dậy quay đi.
Cô nhíu mày nhìn theo bóng lưng anh, mắt rủ xuống. "Tại sao lại cứu mình, nhưng đến một câu thăm hỏi cũng không có cứ vậy mà bỏ đi." Cô thì thầm một mình, co người vòng tay ôm lấy cơ thể đang lạnh buốt vì ướt.
Một tấm chăn mỏng bất ngờ phủ lên người cô từ phía sau. Khiến cô giật mình ngẩng mặt nhìn lên người phía trên.
Anh đặt vào tay cô một chiếc khăn bông. "Lau người trước đi. Không sẽ bị nhiễm lạnh."
"Cảm... Cảm ơn!" Cô nhận lấy cúi gằm mặt xuống, lau lên làn tóc.
Anh không nói gì, ngồi xuống cạnh cô, với một chiếc khăn khác anh cũng lau cho mình.
An Tịch Vy bẽn lẽn nhìn sang anh. Vẫn gương mặt lạnh băng không cảm xúc lại khiến lòng cô ấm áp đến lạ thường. Hoá ra là cô nghĩ xấu cho người ta.
"Sao lại muốn tự tử?"
"Sao... Anh, biết?"
"Không biết bơi nửa đêm nhảy xuống hồ. Đừng nói với tôi là cô muốn học bơi?"
Cô lắc đầu, mấp máy môi một lúc mới nặn ra được một câu. "Anh, có thấy, tin tức, chưa?"
"Thấy rồi."
"Anh, anh đừng nói, vì thấy tin tức, nên đến tìm tôi…"
"Phải! Tôi là thấy tin tức nên mới đến tìm cô." Anh cắt ngang lời cô.
An Tịch Vy ngẩn người chớp chớp đôi mắt nhìn anh, cô không nghĩ anh lại đến tìm mình.
"Anh cũng thấy rồi đó. Đến nhà cũng không còn để về, cả cơ hội để giải thích cho bản thân tôi còn chưa có, đã bị dư luận mang ra cắn xé. Còn vô số vết thương trên người, anh nhìn đi. Đều do mảnh vỏ trứng làm rách. Anh nghĩ tôi còn mặt mũi nào để sống trên đời này nữa không?" Cô vừa nói vừa khóc đến đáng thương.
Trác Phi Vũ không nói gì. Thật ra anh đã theo cô suốt chặn đường từ An gia đến đây. Ban đầu anh còn cho rằng là do cô cố tình tung tin. Nhưng trước khi điều tra rõ ràng, anh nghĩ mình không nên kết án cô như vậy. Dù gì trong chuyện này anh cũng không tránh khỏi liên quan.
"An Tịch Vy!"
Cô thút thít quay sang với ánh mắt không cố định.
"Kết hôn với tôi đi!"
"Hả?" Cô hét lên, nhích người ra giữ khoảng cách. "Anh, anh đừng đùa như vậy? Tôi, tôi…"
"Trác Phi Vũ tôi không biết nói đùa. Chúng ta kết hôn đi!"
"Tôi..."
"Tôi đã từng nói sẽ điều tra rõ ràng. Nếu cô thật sự vô tội, tôi cũng nên gánh một phần trách nhiệm với cô."
"Tôi, tôi không cần, anh chịu trách nhiệm gì hết. Anh đi đi mặc kệ tôi." Cô rũ mắt.
"Cô có quyền từ chối sao?" Anh thản nhiên lên tiếng.
"..." An Tịch Vy trừng mắt nhìn anh. Sao lại ngang ngược như vậy chứ?
"Trước khi làm sáng tỏ. Tôi không cho phép cô chết."
"Tôi... Á…" Lời chưa kịp nói, anh đã bế bổng cô lên đi về phía xe.
An Tịch Vy bất đắc dĩ vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh thả cô ngồi vào ghế lái phụ. "Phía sau có quần áo, cô thay đi." Không đợi nghe câu trả lời anh đã đóng sầm cửa lại.
"..." Cô thật sự nghẹn lời. Tại sao lại có loại người như vậy chứ?
***
TruyenHD
TruyenHD