Về đến phòng, An Tịch Vy mới thấy tin nhắn của cô bạn Lâm Lợi Lợi. Đang định trả tin cho cô ta thì đèn điện thoại của cô bỗng nhấp nháy.
Nhìn dòng tên hiển thị trên màn hình hai chữ “ông xã” mà cô đứng hình hết mấy giây. Cô nhớ mình chưa từng lưu dòng tên nào như vậy.
“Chả lẽ là anh ấy?” Cô lẩm bẩm một câu thì liền bắt máy.
“A lô!”
[Về tới nhà chưa sao không nhắn tin gì hết vậy?]
“…” Đúng là Trác Phi Vũ. Thanh âm trầm lạnh vừa cất lên thì cô đã liền nhận ra.
“Dạ, tới được một lúc rồi. Tại em quên.”
[Ừ. Hôm nay tôi tăng ca, có thể sẽ về hơi trễ. Em còn chưa khỏe, ở nhà cố gắng nghỉ ngơi. Việc gì không cần thiết thì đừng đi lại nhiều.]
“Em biết rồi.”
[Ừm! Em tắt máy trước đi!]
“Dạ!” Nhìn chiếc điện thoại trong tay, mà cô thật sự không dám tin với trăm ngàn câu hỏi hiện ra trong đầu. Anh ấy chỉ gọi để nói với mình như vậy thôi sao?
***
Trở lại phía Trác Phi Vũ.
Tiêu Vĩ Văn nhìn anh mà không ngừng cảm khái. Không ngờ boss đường tăng nhà mình không những tâm lý, mà còn chu đáo đến như vậy.
“Nhìn đủ chưa?” Anh thờ ơ lên tiếng.
Anh ta bị anh làm cho giật mình, nhanh chóng quay lại với tập tài liệu trên tay. “Trác tổng, đây là toàn bộ thông tin ngài cần.”
Anh nhận lấy xem sơ qua. “Làm rất tốt.”
“Cảm ơn Trác tổng đã khen ngợi.” Im lặng một lúc, anh ta lại có chút tò mò. “Trác tổng, tôi có thể hỏi ngài một vấn đề không?”
“Hỏi.” Anh nói vỏn vẹn đúng một chữ, không hơn không kém.
“Nếu đã biết trước, có người sẽ gây phiền phức cho phu nhân. Hà cớ gì ngài không trực tiếp giải quyết?”
Anh không vội đáp lời, tựa lưng ra ghế nhìn anh ta. “Không thả mồi, thì làm sao câu cá lớn?”
“Hả?” Anh ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không hiểu. “Trác tổng, hình như tôi chưa hiểu cho lắm.”
“Kịch hay còn ở phía sau. Không vội.”
“…” Tiêu Vĩ Văn liền nuốt một ngụm nước bọt trước câu trả lời của anh. Tuy theo anh đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ anh ta có thể hiểu được con người này. Đặc biệt là biểu cảm trên gương mặt, dù là vui hay buồn, đều không thể nhìn ra được. Nhưng với boss phu nhân thì…
***
Trác gia, bảy giờ ba mươi tối.
Đang nhắn tin tám chuyện với Lâm Lợi Lợi về chuyện hủy hẹn trưa nay, thì Trác Phi Vũ mở cửa đi vào. Trên tay anh còn có một ly sữa ấm.
“Không phải anh bảo, hôm nay tăng ca nên về trễ sao?”
“Xong rồi. Uống sữa đi!”
“Cảm ơn!” Cô nhận lấy uống từng ngụm nhỏ, nhưng vẻ mặt lại đầy vẻ trầm tư.
Cô cứ nghĩ hôm nay anh cùng mọi người dùng bữa cơm thân mật để mừng Đường Hiểu Thu trở về, nên mới nói với cô phải tăng ca. Vì Trác lão vừa đi cũng chưa lâu.
Nhưng cô lại không biết, vì anh sợ cô nghĩ nhiều, nên mới cố ý về với cô.
Thấy cô uống nửa chừng đã nhăn nhó, anh liền giữ lại đặt lên bàn.
“Ngán thì mai đổi.”
“Không cần đâu. Tại em thấy còn no.”
“Ờm… Đứa bé…”
“Em đã nói rồi. Anh có thể yên tâm, em sẽ không để nó ảnh hưởng đến anh đâu.”
Anh định sờ bụng cô. Nhưng nghe cô nói vậy anh liền khựng lại, bàn tay chưa kịp chạm vào đã lơ lửng giữa không trung.
“Tịch Vy!”
Cô ngẩng mặt nhìn anh.
“Em có từng nghĩ, mình sẽ trở thành một người mẹ chưa?”
Cô thành thật lắc đầu. Mấy nay đầu óc cô cứ trống rỗng nào nghĩ được chuyện gì.
“Tôi cũng chưa từng nghĩ, cảm giác khi có một đứa con sẽ như thế nào. Nhưng khi biết em mang thai, tôi đã nghĩ rất nhiều.”
Cô im lặng nhìn anh.
“Nếu có thể, tôi thật sự mong, con của chúng ta sẽ có một gia đình trọn vẹn.”
Anh vừa nói xong, cô liền rũ mắt với đôi hàng mi ngấn lệ. Một gia đình trọn vẹn? Ý anh là muốn cô giữ đứa bé lại thật sao?
Anh không rõ biểu cảm này của cô là gì. Nhưng anh nghĩ chuyện này vẫn nên để cô quyết định. “Tôi chỉ nói vậy thôi, nhưng quyết định vẫn nằm ở em. Ngủ sớm đi!”
Còn chưa đứng dậy cô đã níu tay anh lại. "Em muốn suy nghĩ thêm. Anh cho em chút thời gian được không?”
Anh mỉm cười với cô cùng một cái xoa đầu. “Được. Ngủ đi!”
Cô mỉm cười rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Thấy anh chu đáo đắp chăn lại cho mình mới bước vào phòng tắm, mà khiến cô một lần nữa phải suy nghĩ. Cô chưa từng nghĩ, anh lại cho cô quyền lựa chọn. Nhưng rõ ràng anh đã có người trong lòng, sao lại còn muốn bắt đầu mối quan hệ này với cô. Thật ra anh đối với cô là gì? Là vì sự tồn tại của đứa bé trong bụng cô sao?
***
Nhà hàng Hoa Dương.
Cũng vì bữa tiệc mừng bị Trác Phi Vũ từ chối. Nên Đường Hiểu Thu đã cố tình tổ chức lại thành bữa cơm thân mật, khách mời là các thành viên trong gia đình của Trác gia. Vì cô ta muốn mọi người đều phải tham gia, nên lần này An Tịch Vy cũng theo ông nội tới cho đủ mặt.
Biết cháu dâu đã tới, vợ chồng Trác Mỹ Hoà, Trác Chí Hào và vợ vẫn không ngừng tâng bốc cô cháu dâu hụt của họ.
An Tịch Vy biết họ vốn chẳng thích mình nên cô cũng chẳng quan tâm. Suy cho cùng, ngoài những câu chào hỏi, cô cũng không có chuyện gì để nói với họ.