Bác tài nhìn biểu cảm của bà liền cười. "Tôi nói rồi mà, phải bà mà thấy được đoạn video kia còn bức xúc hơn. Chỉ vì muốn được người ta để mắt mà không từ thủ đoạn. Trông trẻ đẹp thánh thiện vậy thôi nhưng tâm cơ lắm. Đúng là không biết liêm sỉ, không biết gia đình nào xui xẻo lại có cái thứ con cháu như vậy."
"Ông câm miệng. Tôi muốn xuống xe." Bà quát lên.
"..." Bác tài đen mặt cho xe vào lề.
"Đồ cái thứ đàn ông nhiều chuyện, bớt bàn tán chuyện của người ta đi. Lỡ cô gái đó là người bị hãm hại thì sao?" Bà ném tiền lên người ông ta, đằng đằng sát khí mở cửa bước ra ngoài, mang theo vali bắt một chiếc xe khác đi tiếp.
Bà không ngờ, cô gái bị mắng chửi thậm tệ đó là cháu gái bà. Nhưng làm sao có chuyện câu dẫn đàn ông được, cháu gái bà không những ngốc chuyện tình cảm nam nữ còn rất thiện lương. Đây rõ ràng là bị hãm hại, có lẽ chuyện bà cứ luôn lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.
"..." Bác tài ngớ ngẩn nhìn theo không hiểu chuyện gì. Rõ ràng vừa nãy còn rất đồng tình. Sao tự nhiên…
***
Khách sạn Hoa Viên.
Buổi cắt băng khánh thành vừa được diễn ra thành công tốt đẹp.
Ngoài khách mời đến tham dự thì các cổ đông trong tập đoàn đều có mặt gần như đông đủ. Kể cả các thành viên trong Trác gia cũng đều đến góp vui.
Trác Phi Vũ từ trên sân khấu bước xuống. Tất cả khách mời lớn đến tham dự cùng cánh báo giới ai cũng đều vây quanh, tươi cười cung kính muốn được anh để mắt tới.
Trác Chí Nam nhếch môi như thời cơ đã đến, bước qua vỗ tay khen ngợi. "Chúc mừng Trác tổng, lại thêm một chi nhánh mới." Anh ta với tay lấy hai ly rượu từ cô nhân viên phục vụ, đưa một ly sang phía anh.
"Khách sáo rồi." Trác Phi Vũ làm lơ, lấy một ly rượu khác nhấp môi, khiến Trác Chí Nam cứng đờ trước bao nhiêu ánh mắt, nhưng anh ta vẫn không dừng lại ở đó.
"Trác tổng quả là khí chất hơn người. Ăn chơi đàng điếm đã đành, còn không biết tiết chế làm bậy bạ cùng nữ nhân viên phục vụ trong tiệc mừng thọ của cựu chủ tịch. Không những gây ảnh hưởng đến tập đoàn, còn thản nhiên như không có chuyện gì, lừa gạt truyền thông."
Anh ta nghiến răng nghiến lợi như chuyện đã đúng rồi, khiến bao nhiêu ánh mắt tò mò đều hướng về phía Trác Phi Vũ. Mọi chuyện vốn đã êm đẹp, sao lại còn có chuyện này. Các nhà báo phóng viên cũng không bỏ qua cơ hội tốt săn tin mà liên tục đặt câu hỏi.
"Xin phó tổng Trác nói rõ hơn về chuyện này được không? Tại sao lại là lừa gạt?"
"Xin hỏi Trác tổng, ngài định giải thích sao về chuyện này?"
"Phải đó, xin hai vị nói rõ."
"Trác Phi Vũ, anh định nói sao về chuyện này đây?"
Không biểu cảm gì, đơn giản chỉ một cái nhún vai tùy ý.
Trác Chí Nam lần nữa nắm bắt thời cơ. "Hay tôi sẽ nói giúp anh, anh vốn dĩ không có vợ sắp cưới gì hết, cũng không có hôn thê gì đó như anh nói."
Lý Huân chưa kịp bước qua, đã nhận được ánh mắt ám chỉ từ anh, cứ để hắn nói.
"Trác Phi Vũ, anh đây là không có gì để nói, hay là không biết phải nói gì."
"Đúng là không có gì để nói." Anh thản nhiên đáp lời.
"Có phải không đó." Mọi người đều nhốn nháo cả lên. "Không ngờ Trác tổng lại dám làm như vậy, ngang nhiên dối gạt cả báo giới."
Anh nhếch môi, tiến tới một bước, kéo chiếc cà vạt trên cổ Trác Chí Nam, chỉn chu ngay ngắn lại, khiến anh ta không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp nặn ra một câu.
"Anh anh... Anh muốn... Làm gì"
"Không biết chị dâu cậu sẽ đau lòng thế nào khi hay tin, cậu không biết gì về sự tồn tại của cô ấy."
Anh không giải thích bất cứ điều gì, chỉ vỏn vẹn một câu đầy giễu cợt trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Trác Chí Nam liền đứng tròng mắt khi thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út bàn tay trái của anh, cũng như tất cả mọi người đều thấy rõ. Đó là nhẫn cưới, còn là được chế tác riêng, dù là người có tiền, không phải muốn mua là được. Tuy rất khó tin nhưng sự thật đã quá rõ ràng.
Nhìn theo bóng lưng anh mà đám người trong Trác gia đều trừng đến sắp rơi cả mắt. Nhưng sự thất bại của Trác Chí Nam lần này khiến họ mừng thầm, vì cũng may là họ không tham gia, nếu không thì lại thêm một lần đắc tội.
Tuy ganh ghét là một chuyện, nhưng họ đều phải công nhận rằng, anh rất có đầu óc làm ăn, là một cây to hái ra tiền.
Riêng Trác Chí Nam vẫn ôm lấy cổ mình với gương mặt trắng bệch, trước hành động vừa rồi, anh ta chỉ sợ, Trác Phi Vũ giả vờ trượt tay siết mạnh một cái, để anh ta sớm đi đoàn tụ ông bà. Nói đến chủ tịch của Way, thì khó có ai mà không biết, anh là một tay đánh boxing không phải dạng vừa.
***
Quay lại với đại học Viễn Hoa.
Ngô Diệu Anh vừa đến nơi, đã nghe mọi người xôn xao bàn tán chuyện cô gái trong đoạn clip bị quản lý trường đuổi đi, bà liền đến thẳng văn phòng hỏi rõ thực hư.
"Cốc! Cốc!"
"Vào đi!" Âu Dương Hồng truyền giọng ra.
"Chào hiệu trưởng! Tôi muốn tìm An Tịch Vy, cho hỏi con bé đang ở đâu?" Ngô Diệu Anh cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng nôn nóng như lửa cháy đến chân.
An Tịch Vy? Ông ta đen mặt nhìn sang người bên cạnh.
Trác Mỹ Chi xếp tập hồ sơ trước mặt lại, ôn hoà đứng dậy. "Cho hỏi bà là…"
"Tôi là Ngô Diệu Anh, bà ngoại của con bé."
Cháu gái? Trác Mỹ Chi liền tỏ thái độ ghét bỏ.
"Còn tưởng là ai, hoá ra." Bà ta nhếch môi không nói hết ý.
"..." Ngô Diệu Anh đen mặt. "Cô có ý gì?"
Trác Mỹ Chi vừa dứt lời, hai chân bà liền nhũn ra. Bà thật sự không dám tin, cháu gái bà lại làm ra chuyện như vậy.
Bà giận đến không nói nên lời, vì cho rằng họ vu oan cho cháu gái, nhưng có gọi thế nào cô cũng không nhấc máy.
"Bà không cần gọi đâu. Cô ta sợ chúng tôi làm lớn chuyện nên đã bỏ đi rồi."
***
TruyenHD
TruyenHD