“Không có,” Quý Ngôn thẳng thắn thành khẩn, “Nhưng là vì làm ngài sờ thấy thoải mái nên dùng một chút cũng không sao.”
Trước khi xuyên sách, Quý Ngôn đã nâng niu làn da của mình để không mất hình tượng trước ống kính. Sau khi vào thế giới này, Quý Ngôn phát hiện không có gì tốt hơn làn da của một chàng trai mười chín tuổi, anh rất hưởng thụ cơ thể hiện tại của mình.
Lận Trọng Trình có chút vụng về mà mở ra nắp bình, Quý Ngôn ấn ra một đống, xoa xoa ở lòng bàn tay sau đó bắt đầu bôi đùi, cậu thấy Lận Trọng Trình vẫn đang nhìn, hỏi: “Làm sao vậy?” Lại nói: “Tôi không bôi được phía sau lưng, ngài giúp tôi một chút đi.”
“Khiêu vũ ca hát là học từ ai?” Lận Trọng Trình vừa giúp người bôi kem dưỡng thể vừa đổi chủ đề.
Quý Ngôn trả lời: “Tôi không học từ ai cả. Tôi tự học ở nông thôn bằng cách xem video trên Internet. Nó thế nào? Không tồi đúng không?"
“Rất tốt.”
“Thật sao?” Quý Ngôn hỏi ngược lại, “Cái đó có thể lọt vào mắt ngài không?”
“Có thể.”
Quý Ngôn được đến thỏa mãn lại hỏi: “Vậy lần sau ta dạy ngài khiêu vũ được không?"
Nói lên chuyện này, Lận Trọng Trình nhớ tới việc hắn thấy Quý Ngôn và Từ Tử Thanh khiêu vũ qua khe cửa, bất giác hỏi: “Đã khiêu vũ với bao nhiêu người rồi, hoặc là nói đã bị bao nhiêu người mời khiêu vũ?”
“Không có bao nhiêu người,” Quý Ngôn bôi cánh tay nói, “Nhưng ngài là người thứ nhất mời tôi khiêu vũ.”
…
Sáng sớm hôm sau, thư ký xách theo hành lý của Lận Trọng Trình xuống lầu và chào hỏi với mọi người.Thường Hiểu Mạn lôi kéo thư ký ở phòng bếp tránh đi mọi người lải nhải nói cái gì đó.
Quý Ngôn còn chưa thức dậy, nằm ở trên giường nghe động tĩnh của Lận Trọng Trình, xoay người đổi cái vị trí thoải mái chuẩn bị tiếp tục ngủ, Lận Trọng Trình ở trước gương to đeo cà vạt nói: “Tối hôm qua ngủ không ngon?”
“Đúng vậy,” Quý Ngôn chôn người ở trong ổ chăn, “Ngài hôm nay phải đi nên tối hôm qua tôi mất ngủ.”
Lận Trọng Trình biết đây là nói dối dỗ người, nhưng lại rất hưởng thụ, hắn nói: “Đừng dậy quá muộn. Hôm nay em phải đi lặn, hãy chú ý an toàn khi lặn."
Quý Ngôn khẽ ừ một tiếng, ý thức bắt đầu mơ hồ, nhưng mơ hồ cảm thấy Lận Trọng Trình hình như đang ngồi ở bên giường sờ trán mình, nhất định là ảo giác.
Khi cậu lười nhác vươn vai rời giường, cách một tầng bức màn sa mỏng thấy Lận Trọng Trình đi ra khoir cổng lớn biệt thự, sau đó biến mất đi xa.
Mới vừa xuống lầu liền bị Thường Hiểu Mạn lôi kéo, Thường Hiểu Mạn giơ ngón tay cái lên nói: “Anh Ngôn, tối qua em đã đếm tiền rồi, đủ hai ngày chi tiêu của chúng ta rồi, quá lợi hại.”
Quý Ngôn liền vỗ vỗ cô hai cái nói: “Vậy là tốt rồi.”
Thường Hiểu Mạn lại nói: “Vậy thì hôm nay chúng ta hãy đi lặn sớm hơn, để khi chúng ta có thể về sớm hơn. Em và Khúc Xảo Xảo còn có thể đi quán bar tìm việc làm, làm cái công việc tạm thời gì đó, kiếm ít tiền để ngày sau dùng.”
Khúc Xảo Xảo tràn đầy động lực, đi theo sau phụ họa Thường Hiểu Mạn.
Trái lại Chúc Đinh và Võ Nguyên Trầm không có tinh thần, ngồi dại ra ở trên sô pha giống như người máy.
Thường Hiểu Mạn hạ giọng nói: “Chúc Đinh tối hôm qua tìm được đạo diễn, nói mùa sau bản thân không tham gia nữa, cô có công việc khác, nói tổ đạo diễn tìm một người qua đường khác tới tham gia, hoặc là cô ấy có thể giới thiệu một người.”
Quý Ngôn hỏi: “Võ Nguyên Trầm cũng không tham gia sao?”
Thường Hiểu Mạn lắc đầu: “Cái này không có nghe Nguyên Trầm nói, bất quá bởi vì hai người họ cũng là người yêu trong thực tế, nên họ luôn nhận được rất nhiều sự chú ý. Bây giờ một trong số họ đã rời đi. Em không biết chương trình của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng ratings hay không nữa.”
Quý Ngôn cười khẽ nhìn về phía Thường Hiểu Mạn: “Trong hiện thực có thể có, trong chương trình cũng có thể tạo ra một cặp,” mang theo giọng điệu vui đùa tiếp tục nói: “Em và Khúc Xảo Xảo không được sao?”
Đầu óc Thường Tiểu Mạn ngẩn ra ba giây, cô vỗ đùi nói: “Đúng vậy, nếu là em và Khúc Xảo Xảo tạo thành CP, chẳng phải bọn em sẽ nổi tiếng sao? Hơn nữa chúng em có thể buột chặt vào nhau, đây là một phương pháp rất hay.”
Quý Ngôn: “...”
Khúc Xảo Xảo ở bên cạnh: “...” Tại sao không ai hỏi qua ý kiến cô vậy.
Năm người chuẩn bị sẵn sàng, hướng đến vị trí của khu lặn, danh lam thắng cảnh nổi tiếng của đảo Mạn Quy - khu lặn Khải Mạn, ở giữa biển vạch ra một vùng biển để lặn, độ nổi tiếng rất tốt, nhưng vì là trái mùa du lịch nên không có nhiều người đến cho lắm.
Quý Ngôn đã thương lượng một mức giá tốt với ông chủ, giảm giá 15% và Thường Hiểu Mạn đã vui mừng khôn xiết khi nghe những lời này: “Anh Ngôn, bình thường không ra được anh thực sự là một thiên tài tiết kiệm tiền đó nha.”
Lúc năm người nhận đồ lặn, Quý Ngôn luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình, nhưng khi quay đầu lại thì không có ai ở đó cả. Có lẽ là do mình nghỉ ngơi không tốt, cậu thầm nghĩ vậy.
Năm người trên một chiếc thuyền, vừa bước lên thuyền, người hướng dẫn lặn đang giải thích những điều cần chú ý khi lặn ở mũi thuyền.
Khúc Xảo Xảo hỏi: “Sau khi chúng ta đi xuống nếu có chuyện ngoài ý muốn, làm sao liên lạc với ông?"
Huấn luyện viên lặn nói: “Có thể giơ tay cao lên, tôi sẽ thấy được.” Lại nhắc nhở: “Đừng chạm vào bất kỳ sinh vật dưới nước nào có vẻ ngoài lộng lẫy. Càng lộng lẫy, nguy hại càng lớn. "
Thường Hiểu Mạn nghiêm túc gật đầu.
Có một sợi dây không dày cũng không mỏng trên người bọn họ, lôi kéo nhau và không ai sẽ bị bỏ lại phía sau.
Quý Ngôn là người cuối cùng xuống nước, đi theo sau Khúc Xảo Xảo, lúc đầu nước còn hơi nóng, nhưng càng xuống sâu thì bắt đầu cảm thấy lạnh, cậu bắt đầu cảm thấy khó thở vì thế vội vàng giơ tay ra hiệu với huấn luyện viên. Huấn luyện viên cũng không thèm ngoảnh lại mà dẫn mọi người đi xa.
Cảm giác ngột ngạt hít thở không thông và bắt đầu ù tai.
[ Quý Ngôn làm sao vậy, tôi cảm giác hắn khỏe cho lắm. ]
[ Không phải chứng sợ biển sâu đấy chứ, tôi cũng mắc chứng này. ]
[ Không thể nào, vừa mới ở trong tiệm lăn Quý Ngôn nói mình không có kiêng kỵ gì mà. ]
[ Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao tôi cảm thấy như anh ấy không thể thở được. ]
Bước chân bắt đầu khập khiễng, Quý Ngôn thừa lúc còn tỉnh táo cởi dây trói, dốc hết sức lội ngược dòng nước, khi gần chạm mặt nước biển, cậu cảm giác bên dưới có người đang kéo mình xuống. Cậu nhìn xuống thì thấy có hai người lạ mặt đang nắm chân cậu lôi xuống sâu hơn. Cậu cố gắng đạp hai người ra xa và bơi ra khỏi mặt nước.
Microphone trên người tôi đã biến mất từ lâu, ngay cả thiết bị quay phim cũng ít hơn nhiều.
Quý Ngôn lao ra khỏi mặt nước, há miệng thở hồng hộc, liền nhìn thấy năm người cùng xuống thuyền đã cách mình rất xa, giống như một hạt đậu trôi lơ lửng ở phía xa.
Hai người ở dưới nước hiển nhiên không chịu từ bỏ, còn định tiếp tục lôi kéo Quý Ngôn, nhưng ở dưới nước rất khó di chuyển. Quý Ngôn liếc mắt nhìn hòn đảo nhỏ cách đó không xa, vội vàng bơi tới đó. Sau khi lên bờ cậu nhặt khúc củi trên mặt đất lên, đập mạnh hai lần vào đầu hai người vừa mới chui ra khỏi mặt nước.