Sau khi đậu xe ổn thỏa, Lận Trọng Trình tìm được ký túc xá lần trước đã tới, sau khi gõ cửa đi vào, bên trong không có một bóng người. Đứng trước cửa đợi một lát, thấy Hoắc Kiến Đông xách theo bóng rổ lên lầu, Lận Trọng Trình hỏi: “Cậu là bạn cùng phòng Quý Ngôn đúng không, Quý Ngôn hiện tại đang ở đâu?”
Hoắc Kiến Đông giật mình nói: “Quý Ngôn không nói với ngài sao, cậu ấy mấy ngày nay không được thoải mái nên lâu rồi không có đi học, không biết hiện tại đi đâu.”
Lận Trọng Trình nhíu mày: “Nơi nào không thoải mái?”
Hoắc Kiến Đông lắc đầu: “Không rõ ràng lắm, việc của Quý Ngôn tôi rất ít biết, duy nhất biết đến chính là hắn muốn tiến vào giới giải trí, nhưng hiện tại gặp chút phiền toái. Bất quá hẳn là lập tức liền sẽ tiến vào quỹ đạo, đến lúc đó tôi là có thể làm kim bài…”
Hắn còn chưa nói xong, thấy Lận Trọng Trình ý tứ không kiên nhẫn nên vội ngừng. Lận Trọng Trình xuống lầu ngồi ở trong xe, trầm tư một lát, cho nên bản thân vẫn luôn là chẳng hay biết gì.
Quý Ngôn chân thật rốt cuộc là người thế nào, vì cái gì có loại cảm giác ăn được rồi lại giống vẫn chưa ăn đến. Hắn cười khẽ, không thể tưởng được bản thân tung hoành lĩnh vực tài chính mấy năm nay cũng sẽ có thời điểm này. Nhìn không thấu bản tính một người, hơn nữa còn dưới tình huống đã cùng người ta lăn giường như vậy.
Quý Ngôn lúc này ngồi ở quán cà phê, cùng Từ Hồng thương lượng việc thành lập phòng làm việc, Từ Hồng khó hiểu hỏi: “Cậu có thể lấy ra số tiền này tới, còn không bằng an tâm làm phú nhị đại thì hơn. Cái vòng này không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”
Quý Ngôn không đáp, nhấp một ngụm cà phê trên bàn: “Tôi nghĩ làm thử một lần,” theo sau đưa lên một tấm thẻ ngân hàng: “Nơi này có 150 triệu, trước thuê một địa phương làm văn phòng, còn nữa ngẫm lại như thế nào đem tôi đẩy lên hot search, làm càng nhiều người biết tôi hơn. Loại sự tình này cô hẳn là đều rõ ràng hơn so người khác.”
Từ Hồng tiếp nhận thẻ ngân hàng: “Đây đều là việc nhỏ, tôi muốn hỏi một chút cậu định vị cho bản thân là cái gì, đi lưu lượng nào?” Nàng quét mắt diện mạo Quý Ngôn tiếp tục nói: “Lúc trước dưới trướng của tôi cũng có không ít nghệ sĩ như vậy, hiện tại cũng chưa nhảy ra bọt sóng nào.”
Quý Ngôn nói: “Đi thực lực phái.”
Từ Hồng không nhịn xuống cẩn thận đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Quý Ngôn, cậu cũng đừng nói tôi xem thường cậu, đơn giản mà nói với lượng fans trên Face đó là sẽ không có người tìm cậu đóng phim, hơn nữa cậu như vậy, còn phải chậm rãi từ casting chạy lên, cái khí lực này người giống như cậu là chịu không nổi.”
Quý Ngôn sau một lúc lâu suy tư, nói: “Vậy trước bắt đầu từ show truyền hình.”
Hai người thương lượng một lát, Từ Hồng rời đi bắt đầu trù bị chuyện phòng làm việc, Quý Ngôn ngồi ở quán cà phê yên tĩnh mà nhìn chằm chằm xe đen cách đó không xa, nếu không ngoài dự đoán chiếc xe kia hẳn là của Lận Trọng Trình.
Lúc này Lận Trọng Trình tới nơi này làm cái gì.
Tới tìm kiếm tình nhân mới của hắn, Quý Ngôn nghĩ. Nếu thật thì đúng là rất bận rộn nha.
Cậu nhìn trong chốc lát, thấy Lận Trọng Trình đi ra cổng trường, mở cửa xe ngồi vào lại không nóng nảy lái xe, tựa hồ đang chờ đợi cái gì đó. Hai mươi phút qua đi, còn không có dấu hiệu rời đi.
Còn Quý Ngôn thì không có thời gian ở quán cà phê ngồi nhìn. Cậu còn có việc khác phải làm, đứng dậy tính tiền rời đi.
Sau khi xuống lầu cậu cố ý tránh đi kia chiếc xe đen kia đi vào sân trường, có bao xa liền trốn bấy xa.
Mới vừa về phòng ngủ, Hoắc Kiến Đông vội thò đầu qua nói: “Ngôn, bạn của cậu vừa mới tới tìm.”
“Ai?” Quý Ngôn mang vào dép lê hỏi.
“Liền là cái người rất tuấn tú, còn rất có tiền đó. Hắn tới liền hỏi tôi cậu đã đi đâu, tôi nói không biết, hắn giống như còn rất chấn động, sau một lúc lâu cũng chưa nói ra muốn cái gì, hai người xảy ra mâu thuẫn?”
Quý Ngôn đáp: “Không, chúng tôi vốn dĩ cũng không phải bạn bè gì, hiện tại thì chính là người xa lạ. Lần sau gặp mặt còn nói như vậy.” Nói xong hắn móc di động ra, gửi cho Hoắc Kiến Đông danh thiếp số của Từ Hồng, “Cậu thêm bạn với cô ấy, cô ấy hiện tại là người đại diện của tôi, có việc sẽ yêu cầu cậu hỗ trợ.”
Hoắc Kiến Đông cong ngón tay thủ thế OK.
Lận Trọng Trình mấy ngày nay làm việc mệt mỏi, nhưng thường thường là sẽ nhớ tới hình bóng Quý Ngôn.
Tới gần thời gian cơm trưa, thư ký đem đồ ăn nhà ăn đưa tới mang vào văn phòng, sau đó nói chút việc cùng Lận Trọng Trình.
Chính sự nói xong, Lận Trọng Trình thấy thư ký không đi, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Thư ký do dự một lát nói: “Ông chủ, gần nhất tôi nhận được một tin tức, nói Quý Ngôn sẽ lên một show truyền hình.”
“Show truyền hình?” Lận Trọng Trình tiếp tục, “Là cái loại hình gì?” Hắn cơ hồ không xem gameshow, nhưng đã từng đầu tư làm nhà tài trợ cho show truyền hình rồi, nên nhiều ít biết chút lưu trình.
Thư ký nói: “Là show truyền hình thực tế về tình yêu, nghe nói là người bình thường cũng có thể tham gia show. Mọi người cùng đồng hành đi chơi, sau đó yêu đương linh tinh.” Hắn vừa nói vừa xem sắc mặt ông chủ.
Lận Trọng Trình nhàn nhạt mà nói: “Tôi đã biết.”
Quý Ngôn sửa sang lại tốt hành lý của bản thân. Khi chuẩn bị xuất phát đi hiện trường thu sống thì nhận được điện thoại của Từ Hồng.
“Quý Ngôn, nhà tài trợ trước đó rút lui, nhà tài trợ mới của chúng ta muốn gặp cậu, muốn dò la xem một chút nhiệt độ cùng bạo độ của chương trình cao bao nhiêu.”
Quý Ngôn khó hiểu, việc đó trực tiếp cùng ê-kíp chương trình nối tiếp liền tốt rồi, tìm cậu làm cái gì.
Phòng đã đặt để gặp mặt có chút nóng, Quý Ngôn đem áo khoác cởi ra lưu lại duy nhất một kiện áo lông màu đen cao cổ bó sát người, chắp tay trước ngực đặt lên bàn, yên lặng chờ vị nhà đầu tư mới kia đến.
Thời gian hẹn là 11 giờ sáng, còn có mười lăm phút nữa, Quý Ngôn ngón tay nhẹ gõ mặt bàn, uống một tách trà hoa lài thanh thanh giọng nói, nghĩ xem lát nữa nên nói chuyện như thế nào với nhà đầu tư.
Trước khi xuyên sách gặp qua quá nhiều nhà đầu tư, rất nhiều là trung niên mập ra trái ôm phải ấp đàn ông, thậm chí có sinh ra hứng thú đối với Quý Ngôn, tất cả đều bị uyển chuyển cự tuyệt.
Cậu tuyệt không để mình bị đẩy vòng vòng.
Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy ngoài bình phong đi vào một người đàn ông, thân cao không tồi, dáng người cũng không biến dạng, khi ánh mắt di chuyển đến khuôn mặt người ta, cậu cười.
Là Lận Trọng Trình.
Hắn không nói chuyện, chậm rãi đợi Lận Trọng Trình.
Lận Trọng Trình sau khi ngồi xuống cũng không nóng lòng gọi cơm, sau khi người phục vụ rời đi, hắn uống một hớp nước trà trên bàn nói: “Đã lâu không thấy, Quý Ngôn.”
Quý Ngôn ngồi không nhúc nhích: “Đúng vậy, đúng là đã lâu không gặp, ai có thể biết tháng trước tôi còn có thể ngủ ở bên người quý ngài Lận, hiện tại lại muốn cùng quý ngài Lận đây mặt đối mặt thương lượng công việc.”
Từ ‘ quý ngài ’ đến ‘ quý ngài Lận ’ nhiều ra một chữ, hương vị hoàn toàn bất đồng.
Trước đó Quý Ngôn ở trước mặt hắn cũng không lớn tiếng nói chuyện bao giờ, đều là một bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, hiện giờ ngồi ở đối diện vẫn là Quý Ngôn, chỉ là làm Lận Trọng Trình cảm thấy hơi xa lạ.