Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 23




Hoắc Kiến Đông ‘a’ một tiếng: “Nguyên lai người kia chính là Quý Minh Tiêu, tôi trước kia còn chưa có gặp qua.”

Trong khoảng thời gian này Cố Thần Sương cũng đến lớp, chỉ là ngồi cách xa Quý Ngôn. Cùng lúc này Quý Minh Tiêu vừa tới lớp, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Quý Ngôn, chỉ thấy Quý Ngôn chống cằm tựa hồ suy nghĩ chuyện khác, hoàn toàn không thèm để ý Quý Minh Tiêu.

Quý Ngôn khẽ ừ một tiếng đáp lại.

Hoắc Kiến Đông lại nói: “Không quan hệ với chúng ta, dù sao chúng ta ngoan ngoãn ngồi học liền tốt rồi,” lại chuyển, "Anh Ngôn của tôi, cái show truyền hình mà cậu tham gia kia, trước mắt còn đang treo trên hot search kìa. Nói là…”

Đang nói chuyện, thấy Quý Minh Duẫn đi về hướng Quý Ngôn bên này, Hoắc Kiến Đông ‘hắc’ một tiếng đứng lên. Phát hiện không đúng, lại ngồi xuống, hắn sờ sờ đầu mình. Rất kỳ quái nha, vì cái gì khi nhìn thấy anh của Quý Minh Tiêu hắn có phản ứng lớn như vậy.

Quý Minh Duẫn nhìn Quý Ngôn rồi thấp giọng nói: “Cùng tôi ra đây.”

Quý Ngôn hơi xốc mí mắt tỏ vẻ mình nghe thấy rồi. Đợi Quý Minh Duẫn đi xa rồi mới nhích người.

Hoắc Kiến Đông càng thêm khó hiểu nhóm người này đang làm cái gì vậy.

Vườn hoa gần đó, Quý Minh Duẫn bật lửa châm thuốc, nói: “Lận gia có chuyện, tối hôm qua Lận Bá Sơn đi rồi. Ba ngày sau đưa tang, trong lúc đó chúng ta cần đi phúng viếng. Ý tứ của cha rất đơn giản, mày cùng hắn dùa sao lúc trước cũng từng có hôn ước, nên vẫn là đi xen một chút mới tốt.”

Quý Ngôn không lên tiếng.

Quý Minh Duẫn lại nói: “Cậu không cần mỗi lần đều xem bản thân là nạn nhân, chuyện khác đều không sao nhưng chuyện này mày cần thiết phải đi. Cậu lúc trước không phải rất nghe lời sao, hiện tại đủ lông đủ cánh nên phản rồi.”

Quý Ngôn từ trong túi lấy ra hộp thuốc, lúc Quý Minh Duẫn nhìn chăm chú xuống bậc lửa lại không mồi thì cậu đơn giản kẹp điếu thuốc nơi tay để qua, điếu thuốc bén lửa, làn khói lắc lư trước gió.

Cậu nói: “Lúc trước là quá khứ, bây giờ là hiện tại. Tôi rời đi lâu như vậy, cũng không thấy được các người có ai gọi một cuộc điện thoại quan tâm tôi một chút là còn sống hay đã chết. Cái nhà này rốt cuộc ai là em ruột ai là giả mạo, anh thân là anh trai vẫn không phân biệt được rõ ràng sao.”

Quý Minh Duẫn bị nghẹn, sau một lúc lâu nói không nên lời, bóp tắt trong điếu thuốc trong tay sau đó nói: “Ai biểu cậu từ nhỏ không để người nhận thấy, 18 tuổi quay về Quý gia cũng là dong dài mới về, lá gan lại nhỏ làm chuyện gì đều làm không tốt, lúc trước cho cậu cùng đi xã giao việc công ty, đến rót rượu còn không dám làm.”

Quý Ngôn không đáp, hỏi lại: “Là đơn thuần chỉ đi xã giao, hay vẫn là muốn dựa vào lớp da này của tôi vì Quý gia tranh thủ càng nhiều lợi ích hơn. Các người biết người khác đều xem tôi là thứ gì, nhưng vẫn khiến cho tôi đi xã giao, không biết còn tưởng rằng tôi là hoa giao tế.”

Trong truyện gốc nhân vật của Quý Ngôn lên sàn không dài lắm, nhưng từ lúc Quý Minh Tiêu tai thính mắt tinh hơn thì nguyên chủ thiếu chút nữa trở thành công cụ để Quý gia dụ hoặc người khác buôn bán, chỉ là ở thời điểm sắp phát triển theo phương diện kia, Quý Ngôn hiện tại đã xuyên đến.

Quý Minh Duẫn nghẹn lời, chuyện này chỉ có phụ thân thương lượng qua với bản thân, nói Quý Ngôn lớn lên không tồi, mỗi lần mang theo đi dự đại tiệc chắc chắn đều có thể giành được ưu ái từ các ông chủ lớn. Nếu có điều bất trắc cũng có thể đẩy cậu ra, giúp Quý gia thoát nạn.

Nhưng chuyện này còn chưa có bắt đầu, sao lại bị Quý Ngôn biết được, hắn giật mình, định mở miệng biện minh giải thích một chút.

Bị Quý Ngôn lái trở về, nói: “Anh về nhà nói với cha mẹ rằng, coi như không có đứa con trai này đi, mấy năm nay không có tôi các anh vẫn sống khá tốt, không cần thiết lại dùng thân tình máu mủ mà buộc chặt tôi. Tôi còn có việc của bản thân, về sau chúng ta chính là nước giếng không phạm nước sông, ít lấy việc tôi là người Quý gia ra để sai khiến tôi, vô dụng thôi.”

Dứt lời xoay người rời đi.

Quý Minh Duẫn chết lặng ở phía sau, nhìn thân ảnh Quý Ngôn dần rời xa. Không biết vì sao luôn cảm thấy có thứ gì đó đang mất đi, làm thế nào đều không nắm bắt được.

Quý Ngôn không về phòng học mà là ra khỏi trường, tùy tiện tìm một tiệm cà phê ngồi chờ tin tức.

Không cần bao lâu, Từ Hồng gọi điện thoại tới: “Vẫn gặp ở chỗ cũ.”

Khuôn mặt Từ Hồng mỏi mệt, ngồi đối diện Quý Ngôn uống đến ly cà phê thứ hai mới hồi phục tinh thần, cô nói: “Việc của Chân Trác tôi là không nghĩ tới, hiện tại hại công ty cũng muốn bị tra một phen, cho nên chương trình này sợ là…”

Quý Ngôn đánh gãy cô: “Hợp đồng giữa Chị Hồng với công ty giải trí còn bao lâu nữa kết thúc?”

“Cái gì?” Từ Hồng ngẩng đầu khó hiểu, “Cậu có ý tứ gì?”

“Ý tứ của tôi rất đơn giản,” Quý Ngôn giải thích, “Chị ở cái vòng này lăn lộn lâu như vậy, như thế nào chưa bao giờ nghĩ tới bản thân tự ra ngoài làm một mình.”

Từ Hồng chấn kinh, cô không phải không có thực lực làm một mình, chỉ là mấy năm nay đối với ông chủ cũ của công ty có chút cảm tình, cho nên mới không muốn rời đi. Đột nhiên nghe Quý Ngôn nói như, liền có chút ý rục rịch.

Quý Ngôn đối diện cô nói: “Không biết chị Hồng có nguyện ý đánh cược một phen, áp ở trên người tôi.”

Tuy hiện tại chương trìng không có tiếp tục, nhưng nhân dịp Quý Ngôn lên sống nấu cơm cùng với cách nói năng văn nhã, hấp dẫn thêm không ít fans, nhân số đột phá 10.000, nhưng điều này đối với Từ Hồng mà nói không phải chuyện đáng nói.

Cô nhìn thiếu niên trước mắt, chần chờ: “Chỉ sợ rất khó.”



Quý Ngôn chỉ đại biểu bản thân đến tham dự tang lễ Lận Bá Sơn, cùng người Quý gia hoàn toàn là xa lạ. Nói đến thì Quý Minh Duẫn chắc đã nói với Quý Sơn Nam về sự việc kia nên cậu rất nhẹ nhàng, thư thái.

Lận Hối bởi vì thân thể không khoẻ nên không tham dự, là vợ sau của Lận Hối là Lâm Tuệ Di đứng ra chủ trì lễ tang, cũng chính là mẹ của Lận Trọng Trình.

Lâm Tuệ Di không tới 50, bảo dưỡng cũng rất tốt, chỉ là mắt thường cũng có thể thấy được sắc nặt tiều tụy, một thân đồ đen đầu cài hoa trắng tiếp đón các vị khách khứa.

Lận Trọng Trình ở bên cạnh mẹ mình cùng theo xử lý mọi chuyện, biểu tình nghiêm túc, nhìn không ra vui buồn.

Quý Ngôn tùy ý đi lại, nhìn xem Lận gia nhà cửa, sau lưng chợt truyền đến một thanh âm.

“Ngươi chính là Quý Ngôn hả?”

Quý Ngôn xoay người, thấy một thiếu niên tuổi xấp xỉ với bản thân đáng đứng ở cách đó không xa, người mặc đồ đen, tinh thần rất tốt, cậu gật đầu.

Thiếu niên kia giới thiệu: “Ta là Chu Minh.”

Chưa từng nghe qua cái tên này, Quý Ngôn không lên tiếng.

Chu Minh tiếp tục nói: “Cũng là hôn phu của Lận Trọng Trình, hôm nay đại biểu Chu gia tới tham gia lễ tang của anh Bá Sơn.”

Hôn phu? Chuyện này đúng là không nghe Lận Trọng Trình nói qua, Quý Ngôn không có tỏ vẻ gì. Hôn phu của Lận Trọng Trình cùng mình có quan hệ gì đâu.

Chu Minh lại nói: “Vốn dĩ chúng ta hai người có thể trở thành anh em dâu, nhưng hiện tại chỉ sợ là không được rồi bởi vì anh Bá Sơn đi rồi.”

Anh em dâu? Thật là ý nghĩ kỳ lạ, Chu Minh nếu biết cậu cùng Lận Trọng Trình là cái gì quan hệ gì, làm anh em dâu sợ là không đủ.