Đỉnh Lưu Trà Xanh Xuyên Sách

Chương 2




Quý Minh Duẫn bị chọc giận, mắng câu "mẹ mày" còn chưa nói xong đã bị Quý Ngôn ấn ở trên tường, hỏi hắn: “Anh thử lặp lại lần nữa thử xem.”

Không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, Quý Ngôn đã lấy đi chìa khóa xe bên hông của Quý Mình Duẫn, nhân tiện lấy đi gói thuốc lá, sau đó buông Quý Minh Duẫn ra, Quý Ngôn mở gói thuốc ra kiểm tra, ở trước mắt hắn lắc lắc: “Trở về nói với cha là đêm nay tôi ngủ ở bên ngoài.”

Sau khi đậu xe ở gần khách sạn, Quý Ngôn đến trước quầy lễ tân đăng ký, sau khi vào phòng thì nhận được điện thoại của Quý Sơn Nam: “Quý Ngôn, mày có năng lực, mày giỏi lắm, cư nhiên dám uy hiếp anh trai mày, tao thấy là mày không cần trở về cái nhà này nữa, nhân lúc còn sớm cuốn quần áo cút trở về ở nông thôn đi.”

Chính hợp ý cậu, nhưng Quý Ngôn không nói thẳng: “Ngài như vậy không sợ tôi ngày mai không xuất hiện, Lận gia sẽ tìm ông phiền toái, vị Lận tổng kia không phải nói muốn tôi ở trên giường hầu hạ hắn sao?”

Quý Sơn Nam ở bên này bị tức giận đến quá sức: “Quý Ngôn, mày hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, chẳng phân biệt trường hợp, gây khó dễ cho ta còn chưa tính, buổi tối lại còn náo loạn một trận, nào là vừa…”

Nói còn chưa dứt lời, Quý Ngôn treo điện thoại, thoải mái mà nằm ở bồn tắm ngăm mình.

Trước mắt cậu còn hữu dụng với Quý gia, cho nên không cần lo lắng, đối phương còn sẽ còn gọi điện thoại tới, nhưng khẳng định sẽ ở phương diện tài vụ hạn chế cậu, buộc cậu về nhà.

Lận Bá Sơn chính là một kẻ vô dụng, tương lai không lâu sau sẽ bị một người khác thay thế, đến lúc đó mình với cương vị là nhân vật quần chúng đối với Quý gia sẽ hoàn toàn vô dụng, và bị hai bên chán ghét.

Mà người thay thế nọ là vai phản diện trong truyện, tên là Lận Trọng Trình.

Quý Ngôn mặc áo tắm dài ngồi ở trên sô pha mở ra kênh kinh tế tài chính, không ngoài dự liệu, Lận Trọng Trình hôm nay về nước, các kênh truyền hình kinh tế tài chính lớn đều nhìn chằm chằm vị Lận gia con thứ hai này, tranh nhau đưa tin.

Trước mắt Lận gia phu nhân là tục huyền, phu nhân đời trước sau khi sinh hạ Lận Bá Sơn liền qua đời, hiện tại vị phu nhân này bị đưa đến Lận gia khi mới hơn hai mươi tuổi, còn lớn bụng.

Làm con thứ hai của tập đoàn số một về thương mậu Lận Trọng Trình so với anh trai thì điệu thấp hơn nhiều, bên ngoài ít đưa tin.

Trong TV Lận Trọng Trình mặc áo gió tối màu đang đẩy rương hành lý, đè thấp mũ lưỡi trai, đối với vấn đề truyền thông đưa ra đều ngậm miệng không đáp, sau đó ngồi vào trong xe.

Quý Ngôn tắt đi TV nằm ở trên giường suy tư một lát rồi nhắm mắt lại ngủ.

Một giấc ngủ đến 3 giờ chiều, trên di động có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trừ bỏ Quý Sơn Nam còn có Quý Minh Tiêu, cái cậu chủ giả trong truyện kia.

Quý Minh Tiêu mới là vai chính trong truyện, người trong truyện đều vây quanh vị bệnh tật ốm yếu cậu chủ giả này, cưng chiều cộng thêm thể chất cẩm lý*, vẫn luôn bình yên thắng đến cuối cùng.

Quý ngôn nhấc điện thoại qua bấm số: “Có việc gì?”

Quý Minh Tiêu hiển nhiên không nghĩ tới Quý Ngôn sẽ gọi điện thoại cho mình, hắn có chút hưng phấn mà nói: “Anh, anh đang ở đâu? Em muốn gặp anh, tối hôm qua anh không trở về, cha và mẹ đều nói anh đi ra ngoài, chính là chưa nói anh đi đâu?”

Nghe thanh âm tuổi không lớn, mềm mại, nhìn không thấu tính nết, Quý Ngôn chỉ nói: “Tôi ở bên ngoài có việc, cậu nói với cha mẹ một tiếng hôm nay tôi vẫn không về.”

Bên kia Quý Minh Tiêu hiển nhiên thực mất mát: "Vậy khi nào anh trở về, hoặc là anh không có phương tiện thì em tới tìm anh cũng được.”

Thể chất cẩm lý trong lời đồn, Quý Ngôn nghĩ vậy nhếch môi cười, đáp ứng: “Được, vậy cậu tới đi trong chốc lát tôi gửi cho cậu cái địa chỉ.” tạm dừng lại nói: “Nhưng ngàn vạn lần đừng nói cho cha mẹ.”

Nửa giờ sau, Quý Sơn Nam cùng Tưởng Tuyết Nhu xuất hiện ở trước cửa khách sạn, Quý Ngôn đã sớm rời đi, khi lễ tân gọi điện thoại báo cho Quý Ngôn là có người tìm, hắn chỉ nhàn nhạt mà nói: “Ta không quen biết hai người kia.” Sau đó cúp máy.

Quý Ngôn về đến nhà, tắm rửa lấy quần áo, gặp phải Quý Minh Tiêu đang muốn xuống lầu, Quý Minh Tiêu có chút kinh ngạc, nhìn Quý Ngôn nói: “Anh, anh trở lại rồi?”

“Ừm.”

Quý Ngôn quét mắt từ trên xuống dưới, thân thể suy nhược, mặc áo ngủ lại nhìn giống như quần áo của bệnh nhân, nếu như này mà khóc lên một bộ mong manh dễ vỡ, thì sẽ dễ dàng nhận được nâng niu che chở, Quý Ngôn bước chân đi vào phòng mình chuẩn bị lấy quần áo.

Quý Minh Tiêu theo sát ở phía sau, nhẹ người xả ống tay áo: “Anh phải đi sao?”

“Đúng vậy.” Quý Ngôn đáp.

“Vậy anh khi nào sẽ trở về, em chờ anh, anh tắm rửa cho em.”

Thật đúng là xem chính mình thành cậu chủ cao quý, Quý Ngôn cười lạnh một tiếng sửa sang lại quần áo, kéo lên rương hành lý, hướng hắn vẫy vẫy tay, Quý Minh Tiêu chạy tới, Quý Ngôn để sát vào bên tai hạ giọng cười nói: “Minh Tiêu à, nơi này không có ai, cậu cũng không cần diễn nhiều mệt lắm nha.”

Từ khi vào phòng Quý Ngôn liền phát hiện ngay, do làm diễn viên nên liếc mắt một cái là có thể nhìn ra kỹ thuật diễn xuất của đối phương xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Quý Minh Tiêu có chút kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai sau đó thay một bộ sắc mặt khác: “Anh làm sao mà biết được?” Liền ngữ điệu đều thay đổi.

Quý Ngôn không đáp kéo rương hành lý đi ra ngoài, gặp phải Quý Sơn Nam cùng Tưởng Tuyết Nhu đang gấp trở về, bị chơi xỏ xoay vòng, vợ chồng hai người một khắc khi nhìn thấy Quý Ngôn liền giận sôi máu.

Quý Sơn Nam quát lớn: “Quý Ngôn, mày đây là muốn làm cái gì, cùng tao đi đến Lận gia xin lỗi.” Nói rồi muốn kéo tay Quý Ngôn đi, bị Quý Ngôn hất ra.

Quý Minh Tiêu vội vàng xuống lầu, giữ chặt tay Quý Sơn Nam nói: “Cha, ngài đừng đối với anh ấy như vậy, tối hôm qua không phải anh ấy cố ý, thật sự không phải anh ấy cố ý đâu.” Vừa nói vừa mếu máo.

Tưởng Tuyết Nhu ôm lấy Quý Minh Tiêu trấn an: “Minh Tiêu không khóc, chuyện này cùng con không có một chút quan hệ nào, con ngoan mau lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ lát nữa sai vú nuôi hầm canh cho con uống.”

Quý Minh Tiêu thút thít nghẹn ngào, ánh mắt dừng ở trên người Quý Ngôn, mềm mại mà nói: “Anh đừng đi, ở lại cùng Minh Tiêu được không?"

“Cái gì?” Quý Sơn Nam cả giận nói, “Quý Ngôn, mày thật chuẩn bị rời đi? Chuyện này liền tính xuống như vậy?”

Thật là diễn một màn trò hay, Quý Ngôn nhìn Quý Minh Tiêu, không nói gì, cậu kéo rương hành lý ra ngoài cửa, lưu lại vài câu: “Tôi tự mình sẽ tìm Lận gia xử lý tốt chuyện này, ông cũng đừng phí tâm tư, còn có, về sau tôi cũng không về cái nhà này nữa, đến việc các ông nói phải gả cho Lận Bá Sơn, tôi nghĩ vẫn là thôi đi.”

Quý Sơn Nam ra cửa thấy Quý Ngôn lái xe rời đi, ở phía sau nói vọng: “Ngươi có giỏi lắm, tiền của ngươi đều là…”

Quý Ngôn nhìn qua kính chiếu hậu thấy Quý Sơn Nam nhảy đổng rất giống một con khỉ, đột nhiên cười rộ lên.

Thật là người nhà "cực phẩm".

Trở lại khách sạn chuyện thứ nhất là sửa sang lại dáng vẻ thật tốt. Cậu trong gương lớn lên là một thiếu niên với khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt hoa đào, trên lông mày bên trái có một nốt ruồi son, khi híp lại đôi mắt là đẹp nhất, thân hình thiên gầy, chiều cao 1m78, chưa hết nét trẻ con.

Cũng khó trách Lận Bá Sơn từ khi thấy mặt cậu lần đầu liền động tay động chân.

Sau khi rửa cái mặt, Quý Ngôn xuống lầu phỏng vấn ứng tuyển làm nhân viên khách sạn.

Lận Trọng Trình sau khi lên xe cũng không có về nhà, mà là ở tại khách sạn này, cho nên Quý Ngôn thầm nghĩ, vẫn là xuống tay từ người này.

*Thể chất cẩm lý:

Cứ là ai yêu thích, quý mến, đối xử tốt với người có thể chất đó thì sẽ gặp may mắn. Còn ngược lại đốt xử không tốt thì sẽ gặp bất hạnh.