Đỉnh Lưu Thế Thân

Chương 2: Mặc váy đi ăn tối




Vào ngày hôm sau, Liễu Hoài Thu tỉnh dậy trong vòng tay của Cố Lê Xuyên, bắp đùi của cậu truyền đến cảm giác đau đớn tê dại không ngớt chứng tỏ rằng đêm qua cậu rất điên cuồng.

Liễu Hoài Thu nghĩ đến chuyện tối hôm qua, mặt cậu lại bất giác nóng lên, cậu thậm chí không nghĩ tới cũng biết đùi mình nhất định sẽ rách nát.

Cậu đã ở bên Cố Lê Xuyên lâu như vậy, và đây là lần đầu tiên cậu thấy Cố Lê Xuyên phát cuồng.

Liễu Hoài Thu vùi mình trong chăn bông, đỏ mặt nghĩ tới chuyện tối hôm qua.

Sau một lúc lâu, cậu chậm rãi thò đầu ra khỏi chăn bông và nhìn trộm Cố Lê Xuyên đang ngủ say.

Đôi mắt cùng với đôi lông mày của Cố Lê Xuyên khi đang ngủ trông rất mềm mại, không hề có cảm giác xa cách giống xưa kia.

Mặc dù Cố Lê Xuyên đối với cậu rất tốt, nhưng hắn luôn mang lại cho cậu cảm giác xa cách, nếu cậu không để ý, Cố Lê Xuyên sẽ rời xa cậu.

Đặc biệt là khi cậu cùng với Cố Lê Xuyên ra bên ngoài làm việc, Cố Lê Xuyên không thích gọi điện hay cùng trò truyện với cậu.

Kể cả khi có dính scandal với các ngôi sao khác hay có những cảnh diễn thân mật với bạn diễn khác. Cố Lê Xuyên cũng không giận chứ đừng nói đến ghen tuông.

Như thể cậu là một người không có liên quan.

Cậu đã từng hỏi qua Cố Lê Xuyên vì tò mò. Và Cố Lê Xuyên đã cho cậu câu trả lời, những chuyện này Cố Lê Xuyên đều đã thấy nhiều. Đây là công việc của một minh tinh và không có gì phải ghen tị hay tức giận.

Có lẽ thật sự cậu đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng nếu cậu phát hiện ra Cố Lê Xuyên cùng người khác thân mật như vậy, cậu chắc chắn sẽ ghen.

Cậu không thể nào rộng lượng giống như Lê Xuyên.

Liễu Hoài Thu nhìn chằm chằm gương mặt đang ngủ của Cố Lê Xuyên, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve gương mặt ấy.

Cố Lê Xuyên nhận thấy mặt mình có chút ngứa ngáy, vô thức nắm lấy bàn tay của Liễu Hoài Thu và hôn nhẹ lên môi cậu.

Sau đó hắn xoay người đem cậu ôm vào lồng ngực, lẩm bẩm nói: “Thu Thu đừng quậy, ngủ với anh một lát đi.”

“Được.” Liễu Hoài Thu khoé miệng cong lên, khuôn mặt đầy ý cười, nằm xuống trong vòng tay của Cố Lê Xuyên.

___Một giờ sau___

Cố Lê Xuyên cuối cùng cũng tỉnh dậy và nhìn thấy Liễu Hoài Thu đang đọc kịch bản trong vòng tay mình, hắn nhẹ giọng hỏi: “Không phải nghỉ ngơi sao? Sao em vẫn còn đọc kịch bản?”

“Nhàn rỗi không có việc gì làm nên em chỉ xem nó một chút, hơn nữa hai ngày tới em phải quay phim, vì vậy em phải làm quen với nó trước.” Liễu Hoài Thu cười đáp lại và đặt kịch bản xuống.

Cố Lê Xuyên giọng điệu có chút không vừa lòng, “Sáng anh đã nói với em là không cần đi ra ngoài làm việc, anh có thể nuôi em, em lại không nghe.”

“Không được nha, tới được vị trí này cũng không dễ dàng, em không thể từ bỏ đâu.” Liễu Hoài Thu biết Cố Lê Xuyên có chút nóng giận, cậu vội vàng đổi đề tài.

“Lê Xuyên, anh có đói bụng không? Em nấu cơm cho anh được không?”

“Này cũng không phải là ở Trân Châu, em lấy nguyên liệu ở đâu ra.” Cố Lê Xuyên ngồi dậy, đứng dậy xuống giường, “Em đi thay quần áo đi, anh mang em đi ra ngoài ăn. Em không phải thích ăn món cay Tứ Xuyên sao? Gần đây có một nhà ăn Trung Quốc mới mở cũng không tệ, anh dẫn em đi nếm thử.”

Cố Lê Xuyên vừa nói vừa vào phòng tắm rửa mặt.

Liễu Hoài Thu nhìn bóng dáng Cố Lê Xuyên có chút sửng sốt một chút, cậu cười rồi gật gật đầu.

Thật ra cậu không thích ăn đồ Tứ Xuyên, dạ dày cậu cũng có chút không được tốt. Ăn những món nhiều dầu mỡ đó khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Nhưng Lê Xuyên cảm thấy cậu thích nó, vì vậy cậu cũng thích nó.

Rốt cuộc ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là ăn cùng ai.

Liễu Hoài Thu đứng dậy đi tìm bộ quần áo mặc ngày hôm qua, sau đó đặt lên giường, rồi cậu đi rửa mặt.

Cố Lê Xuyên đi ra liền nhìn thấy Liễu Hoài Thu vẫn mang bộ dáng như cũ liền lập tức lạnh mặt.

“Không phải đã nói sau này sẽ mặc váy trước mặt anh sao?”

Liễu Hoài Thu không khỏi tức giận bởi sự vô cớ của Cố Lê Xuyên. Cậu hứa sẽ mặc váy trước mặt Cố Lê Xuyên, nhưng giờ họ đang đi ra ngoài ăn tối.

Bên ngoài có nhiều người như vậy, nói không chừng đều là fans của cậu. Nếu phát hiện cậu mặc váy thì thật xấu hổ.

“Lê Xuyên, có thể không đi chứ? Bên ngoài nhiều người như vậy, em không dám.” Liễu Hoài Thu cầu xin Cố Lê Xuyên, hy vọng Cố Lê Xuyên sẽ từ bỏ ý định viển vông này.

“Ngoan, đừng sợ, chính là bởi vì có nhiều người nên mới mặc váy.” Cố Lê Xuyên đến gần Liễu Hoài Thu, đem Liễu Hoài Thu ôm vào trong lồng ngực nhẹ giọng nói:

“Đừng nghĩ nhiều, hiện tại thân phận em khác với trước kia. Em nổi tiếng thế này, nếu mà là trước kia thì đi ra ngoài bị fans nhìn thấy sao mà ăn nổi.”

“Em mặc váy rồi đeo khẩu trang thì không ai nhận ra đâu.”

“Bằng cách này chúng ta có thể đi dạo phố như những người bình thường.”

Liễu Hoài Thu có phần rung động trước lời nói của Cố Lê Xuyên.

Kể từ khi trở nên nổi tiếng, cậu không bao giờ đến những nơi đông người. Thậm chí chỉ đơn giản đi ăn với người mình thích cũng trở nên xa xỉ.

Nhìn vẻ mặt của Liễu Hoài Thu, Cố Lê Xuyên cảm thấy mục tiêu của mình như đã đạt được. Hắn liền buông tay ra, lập tức đi đến trước tủ quần áo, bắt đầu chọn một bộ cho Liễu Hoài Thu.

“Cái này đi, không phải em thích nơ sao?” Cố Lê Xuyên đặt váy bên cạnh Liễu Hoài Thu rồi đi chọn giày.

“Hôm nay đi ra ngoài, nên đi đôi giày đế thấp cho đỡ mỏi chân.”

Liễu Hoài Thu nhìn chiếc váy xinh xắn trên giường cảm thấy hơi khó hiểu, nơ hình con bướm là đồ vật mà con gái thích, một đứa con trai như cậu sao có thể thích được.

Nhưng sau khi nghe được giọng điệu nịnh nọt của Cố Lê Xuyên, cậu cảm thấy dường như mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ là Lê Xuyên hôm qua thấy cậu mặc váy liền coi cậu như là con gái, cho rằng cậu cũng thích nơ bướm.

Liễu Hoài Thu không khỏi cười thầm, đôi khi sự tương phản của Cố Lê Xuyên rất lớn. Trong mắt nhân viên hắn là một người rất nghiêm khắc nhưng lại rất thích nhập vai.

Cố Lê Xuyên cầm một đôi giày không có gót và một bộ tóc giả mang đến trước mặt Liễu Hoài Thu, “Em tự mang hay là cần anh giúp không?”

"Để em tự làm đi.” Liễu Hoài Thu thấy thật sự không thể trốn tránh liền chỉ có thể chấp nhận mặc nó.

——

Sau khi Liễu Hoài Thu thay quần áo, Cố Lê Xuyên trở nên dịu dàng, hắn hôn lên mặt Liễu Hoài Thu và nắm tay cậu đi ra ngoài.

Tuy rằng Liễu Hoài Thu đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi ra ngoài mà gặp phải ai đó, cậu vẫn rất rụt rè.

Cậu lo lắng mà siết chặt tay Cố Lê Xuyên, hy vọng có được cảm giác an toàn từ Cố Lê Xuyên.

Cố Lê Xuyên phát hiện sự thay đổi của Liễu Hoài Thu, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo Liễu Hoài Thu, ghé sát vào tai cậu, thấp giọng an ủi: “Ngoan, đừng sợ, anh ở đây, hôm nay không phải anh mang em đi dạo sao?”

Liễu Hoài Thu đối mặt với ánh mắt dịu dàng của hắn, đột nhiên cậu cảm thấy không còn sợ nữa. Ánh mắt của Cố Lê Xuyên luôn đem lại cho cậu cảm giác an toàn.

Cố Lê Xuyên dẫn Liễu Hoài Thu đến gara dưới tầng hầm. Hắn đích thân mở cửa cho Liễu Hoài Thu và thắt dây an toàn cho cậu.

Với bộ dáng của người bạn trai tốt, Liễu Hoài Thu vui vẻ đến nỗi mặt mày đều cười hớn hở.

Cố Lê Xuyên đậu xe trước một cửa hàng bán hoa, hắn quay đầu nói với Liễu Hoài Thu: “Em đợi anh một lát, anh đi mua một thứ.”

Liễu Hoài Thu gật đầu, ngoan ngoãn ngồi ở trong xe mà chờ Cố Lê Xuyên.

Một lúc sau, Cố Lê Xuyên quay lại với một bó hoa bách hợp lớn và đưa cho Liễu Hoài Thu.

“Tại sao lại mua hoa?” Liễu Hoài Thu nhận hoa rồi nhìn Cố Lê Xuyên cười.

Cố Lê Xuyên xoa xoa bộ tóc giả của Liễu Hoài Thu, “Bạn gái của người khác đều có hoa, làm sao có thể thiếu Tiểu Thu Thu bé bỏng của anh được, em có thích nó không?”

“Thích.” Tuy rằng nó lại là màu trắng, nhưng chỉ cần là thứ Cố Lê Xuyên đưa cho, thì cậu đều thích.

Ngay cả những bông hồng lãng mạn và nóng bỏng cũng không thể so sánh được với tình yêu của Cố Lê Xuyên.